Danh mục

Ế chồng vì bố mẹ

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 222.36 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mỗi lần bị song thân giục giã chuyện chồng con, Phương không nói gì, nhưng trong lòng có ý oán trách, cho rằng bố mẹ là một nguyên nhân khiến cô muộn mằn. Phương (nhân viên văn thư của một viện khoa học ở Hà Nội) đã 31 tuổi nhưng chưa có mối quan hệ nào đáng gọi là mối tình. Hồi bé, nghe lời bố mẹ, cô chỉ chú tâm học hành, không hề dám kết bạn với một người con trai nào chứ đừng nói đến yêu đương. Dựng ‘hàng rào” quanh con gáiKhi Phương ra Hà Nội...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ế chồng vì bố mẹ Ế chồng vì bố mẹ Mỗi lần bị song thân giục giã chuyện chồng con,Phương không nói gì, nhưng trong lòng có ý oán trách, cho rằng bố mẹ là một nguyên nhân khiến cô muộn mằn. Phương (nhân viên văn thư của một viện khoa học ở HàNội) đã 31 tuổi nhưng chưa có mối quan hệ nào đáng gọi làmối tình. Hồi bé, nghe lời bố mẹ, cô chỉ chú tâm học hành,không hề dám kết bạn với một người con trai nào chứ đừng nói đến yêu đương. Dựng ‘hàng rào” quanh con gáiKhi Phương ra Hà Nội học đại học, cha mẹ dặn đi dặn lại làchưa đến lúc nghĩ đến chuyện yêu, bởi sợ con gái dại dột dễ sa vào cạm bẫy. Để yên tâm hơn, họ gửi con ở nhà bác.Đến năm Phương tốt nghiệp, bố mẹ bán nhà ở Quảng Bình, ra Hà Nội sống để chăm sóc cô con gái duy nhất.Có những chàng trai thích Phương, và cô cũng không ít lần rung động, nhưng sợ bố mẹ mắng, cô không dám bộc lộtình cảm và cư xử quá dè dặt khiến các mối quan hệ khôngthể đi xa hơn. Ra trường, vừa có việc, bố mẹ nói đã đến lúcPhương nghĩ đến chuyện trăm năm. Hễ có chàng nào đến chơi, họ đều niềm nở đón tiếp, hỏi han không chỉ về anhchàng mà còn căn vặn tỉ mỉ về bố mẹ, anh em. Hai ông bàcứ ngồi tiếp bạn của con gái cả buổi khiến đôi trẻ ngẩn tòte. Và nếu chàng trai muốn mời Phương ra ngoài chơi, họsẽ hỏi kỹ cháu đem em đi đâu, mấy giờ về, sao không đến chỗ XYZ nào đó… rồi dặn dò tràng giang đại hải. Ảnh: Corbis. Rút kinh nghiệm, Phương hẹn bạn ở ngoài. Ăn tốixong, cô xin phép đi chơi. Thấy con một mình ra chỗ hẹn với bạn trai, bố mẹ cô không hài lòng, bảo cậukia thế là không đàng hoàng, sao không đến đây đón mà phải hẹn dấm dúi ở đâu. “Bố ơi, thời này là thời nào rồi?”, Phương gào lên, và được nhận ngay mộttràng giáo huấn: “Thời nào thì cũng cần đức hạnh, lễ nghĩa, con đừng để những gì con gìn giữ bao nhiêu năm nay lại đổ sông đổ biển”. Tức giận, Phương bỏ cuộc hẹn. Lần khác khi bạn trai con đến, bố mẹ Phương đặt vấn đề,cháu đã có ý định với nó thì cũng nên có lời chính thức, rồi ít nữa để người lớn nói chuyện với nhau cho phải phép.Anh bạn, vốn chỉ đang ở giai đoạn tìm hiểu, nghe thế vâng dạ rồi “chạy mất dép”. “Con sẽ không lấy chồng đâu, bố mẹ đừng có giục giã gìnữa nhé”, nói vậy vì phẫn uất sau vài ba lần “ứng cử viên” chạy mất, nhưng Phương vẫn mong mỏi một mối duyênlành. Có điều những năm qua, điều đó không trở thành hiệnthực bởi cô không biết làm sao để biến mối thiện cảm ban đầu thành tình yêu nghiêm túc mà không làm phật ý cha mẹ. Sự bất lực của “gái cấm cung” Anh Đào, 33 tuổi, giáo viên một trường cấp ba ở Vinh,Nghệ An, cũng được bố mẹ cho phép yêu từ khi tốt nghiệpđại học. Từ khi bỏ lệnh “phong toả” con gái, họ khá thoáng trong việc giao tiếp của con, nhưng trong thâm tâm, Đàovẫn cho rằng, việc cô “ngồi cồn” đến giờ có một phần lỗi ở cha mẹ.Từ tuổi dậy thì, chuyện đi về của Đào luôn bị giám sát chặtchẽ. Cô đi học tiếng Anh buổi tối có các anh thay nhau chở. Đào chỉ được phép đi chơi nếu có bạn gái đến rủ, phải“khai báo” địa chỉ rõ ràng và về trước 21h, còn bạn trai thìđừng có mơ đưa được cô ra khỏi nhà. Đào nghĩ mình còn íttuổi, chưa phải long ai, lại sợ bố mẹ phiền lòng nên không phản đối. Ít được ra khỏi nhà nên hầu như cô không giao tiếp, và có rất ít bạn.Trở thành sinh viên, thấy bạn bè nhộn nhịp yêu đương, côcũng muốn có mối tình đầu, dù sẽ không công khai với bốmẹ. Nhưng rồi cô nhận ra là không dễ. Mỗi lần có tín hiệutừ “đối phương”, dù rất muốn đáp lại, cô vẫn thể hiện mộtvẻ kiêu kỳ, lạnh lùng bởi sợ bị đánh giá là “mê trai, dễ dãi”. Nhiều cơ hội qua đi. Khi đã vượt qua được điều này để điđến gặp gỡ, cô lại khổ sở thấy mình không biết phải làm gì, chân tay thừa thãi, nụ cười gượng gạo, và ăn nói lắp bắp, toàn những câu vô vị. Sau vài lần gặp, các chàng trai rút lui. Họ chê cô nhạt nhẽo. Đào biết mình không phải người nhạt nhẽo, nhưng cô không biết cách giao tiếp với nam giới. Suốt thời phổthong, cô không chơi với con trai vì sợ bố mẹ, rồi dần dần mất khả năng cười nói, vui đùa tự nhiên với người khácgiới. Cô không thể kết giao với phái mày râu, dù chỉ là tình bạn thông thường. Nhận biết sự kém cỏi của mình, và sau vài lần thất bại khi cố gắng nhen nhúm một mối tình, Đào càng tự ti và điều đó khiến cô càng vụng về, bất lực trongviệc gây sự chú ý của đàn ông. Cô nản lòng và gần như phó mặc. “Giá như hồi nhỏ, bố mẹ không cấm cung mình quámức như thế, thì có lẽ giờ đây mình đã con cái đề huề rồi”, Đào buồn bã tâm sự với bạn. Phải làm chủ cuộc đời mình Theo chuyên gia tâm lý Trần Thị Hồng Hà, Trung tâm tư vấn Tình yêu, hôn nhân và gia đình, bi kịch như trên thường xảy ra ở những phụ nữ hiện ở xung quanh tuổi “băm”, thế hệ mà nhiều phụ huynh còn “bảo vệ” con gáitheo k ...

Tài liệu được xem nhiều: