Danh mục

Em, anh và đêm mùa xuân

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 121.65 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Em… Chiều Sài Gòn không nắng, thay vào đó là cơn gió lạnh của những ngày giápTết. Ngoài kia, người Sài Gòn đang thích thú với cái lạnh mùa đông, nhưng riêng em, mùa đông Sài Gòn càng làm em thêm nhớ anh…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em, anh và đêm mùa xuân Em, anh và đêm mùa xuânEm…Chiều Sài Gòn không nắng, thay vào đó là cơn gió lạnh của những ngày giápTết. Ngoàikia, người Sài Gòn đang thích thú với cái lạnh mùa đông, nhưng riêng em, mùa đông SàiGòn càng làm em thêm nhớ anh… Trước đây anh thường bảo em Sài Gòn không có mùađông, nhưng hôm nay giữa trời Sài Gòn, cái lạnh của mùa đông miền Bắc tràn về làm emnhớ anh quay quắt. Nhớ những chiều nhạt nắng mình đạp xe lang thang trên đườngThanh Niên sau giờ tan trường. Nhớ những đêm mình lang thang dưới hương hoa sữathoang thoảng ngày sang thu. Nhớ hàng bằng lăng rợp một màu tím kỷ niệm mỗi chiềuanh đón em đi làm về ngang qua đường Hòang Quốc Việt. Nhớ những góc phố đêm đôngmình đi qua, anh choàng cho em chiếc áo gió rộng thùng thình vì sợ em cảm lạnh…Khoảnh khắc ấy em thấy mình hạnh phúc nhường nào.Anh! Anh có nhớ những kỷ niệm ngọt ngào đó không? Em nhớ quán cà phê Phố Nhỏ mỗicuối tuần mình ngồi bên nhau chia sẻ chuyện đời. Đôi bàn tay cùng áp vào tách trà ruyềnnhau hơi ấm. Chúng mình gần như xích lại gần nhau hơn. Gần thêm…Gần thêm nữa…Nhớ, nhớ lắm hơi ấm một bàn tay!“Nỗi nhớ dâng đầy trong em.Gương mặt anh nụ cười anh, vòng ngực ấm.Tưởng như máu trong tim đông đặc.Nỗi nhớ dâng đầy, dâng đầy.Ôi chẳng có dòng sông mà biển nào ngăn cách.Mà sao? Mà sao? Em không thể tới bên anh…”(** Nhạc Phú Quang)Anh…Một mùa Xuân nữa đang chầm chậm về. Xuân bước trên bậc thềm mỗi ngôi nhà. Xuânvề trên mỗi con đường, góc phố thân quen. Xuân đang bừng lên trong từng cánh hoa buổisớm. Xuân về trên mắt, môi, trên ánh nhìn rạng rỡ lunh linh hạnh phúc của mỗi người…Mùa xuân – mùa của sự khởi đầu, mùa của yêu thương, nhưng đôi khi cũng là mùa nhớ…Nhiều mùa Xuân đến rồi qua đi lặng lẽ chỉ để lại trong Anh nỗi nhớ khát khao và chờmong hạnh phúc. Sự hiện hữu của nàng Xuân chỉ là những cung bậc buồn đi qua cuộcđời anh khi thiếu vắng nụ cười trong sáng của em. Sự chia xa đã xóa mờ hình dáng củamùa Xuân trong anh, để nỗi buồn hòa nguyện vào những cơn mưa Xuân, theo từng cơngió lạnh trôi về miền nhớ khôn nguôi…“Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi.Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều.Trao cho ta ấm nụ hôn dại, và vòng tay khao khát mong manh.Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa.Sương giăng trắng niềm mong chờ.Chợt chiều đông lạnh quá đến bơ vơ…”(*** Nhạc Phú Quang)Em…Đã nhiều lần em muốn quên anh, quên Hà Nội, quên tất cả những gì thuộc về ngày xưa,nhưng rồi em không thể mãi lừa dối những cảm xúc và tình cảm của mình. Càng muốnquên anh, em càng nhớ anh và Hà Nội nhiều hơn. Nỗi nhớ thương bật lên thành tiếng nhưmuốn làm vỡ tung cả không gian vắng lặng tê lòng. Hà Nội ơi, đợi em…Một ngày đầu Xuân không nắng em trở về Hà Nội, hành trang trên vai là nỗi nhớ khắckhoải. Ra đi rồi trở về, cuộc đời có phải là một chuỗi của những hợp tan, tan hợp? Cũngvài mùa xuân qua rồi anh nhỉ, em lặng lẽ ra đi và lặng lẽ trở về trong cồn cào nỗi nhớ.Nếu ngày trước em đừng quá trẻ con và cố chấp liệu bây giờ chúng ta có thành đôi?Nhiều đêm em tự dằn vặt mình và nghiệm ra một điều: Có những khi ta quay lưng bỏ lạiphía sau tất cả tưởng rằng nhẹ bẫng nhưng rồi sau đó nhiều năm, ta vẫn bị dằn vặt bởinhững cơn mơ về một quá khứ đã xa, xót xa tiếc nuối những gì đã vụt mất. Có nhiều lýdo để em biện minh cho sự ra đi của mình. Rằng em chỉ là hạt cát bé nhỏ không có nghĩagì trong thế giới của anh. Rằng em vụng về, xấu xí như một nét vẽ không hoàn hảo trongcả một bức tranh đẹp của cuộc đời anh. Em không đủ tự tin về bản thân mình để nắm lấyhạnh phúc. Em loay hoay đau khổ với ngoại hình bé nhỏ và thân phận của cô bé nhà quêlàm sao có thể hạnh phúc với chàng hòang tử đất Hà Thành…“Cô rất quý cháu, nhưng cháu hãy hiểu cho cô, người mẹ nào cũng mong con mình cómột tương lai tươi sáng. Cháu không thể đến với con trai cô được. Nó còn có cả một sựnghiệp ở phía trước…Cô chú đã dự định cho K đi tu nghiệp thêm ở nước ngoài cùng vớicon gái một người bạn thân..”. Những lời nói của mẹ anh làm em đau, đau lắm! Em thấymình như vật cản trên con đường đầy hoa hồng anh đi. Em quyết định buông tay anhtrong một buổi chiều mùa đông đầy nước mắt. Để rồi bây giờ tim mình đau nhói khi biếtrằng anh quan trọng biết chừng nào đối với em. Mỗi người đều có sự lựa chọn cho riêngmình, và mỗi lựa chọn có thể làm thay đổi cả số phận, cuộc đời, cũng như em chọn quyếtđịnh xa anh khi em nghĩ nó có thể giúp em thóat khỏi mặc cảm về thân phận mình…“Từ một điểm ở ngoài một đường thẳng, ta chỉ có thể vẽ được một đường thẳng songsong với đường thẳng đó và chỉ một mà thôi. Và khi hai đường thẳng song song, chúngchẳng có cách nào gặp nhau được dù muốn hay không muốn. Cũng như em và anh, mãimãi chỉ có thể đi bên cạnh cuộc đời của nhau như những người bạn chứ không thể nàogặp nhau ở giao điểm tình yêu. Chúng ta khác nhau nhiều quá, từ ngoại hình đến hoàncảnh gia đình. Hãy để em đi ra khỏi cuộc đời anh. Anh sẽ tìm ...

Tài liệu được xem nhiều: