Danh mục

Em có thể ôm anh không?

Số trang: 41      Loại file: pdf      Dung lượng: 262.89 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 13,000 VND Tải xuống file đầy đủ (41 trang) 0
Xem trước 5 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Xung quanh họ giờ chỉ tồn tại khoảnh khắc này, thời gian có dịp để ngưng lại trong vài giây, dường như thời gian cũng ý tứ chờ đợi nụ hôn của họ kết thúc thì mới tiếp tục làm công việc của mình. Hân Như bước ra khỏi bệnh viện, trên tay là một tờ giấy xét nghiệm
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em có thể ôm anh không?Em có thể ôm anh không?Xung quanh họ giờ chỉ tồn tại khoảnh khắc này, thời gian có dịp để ngưng lạitrong vài giây, dường như thời gian cũng ý tứ chờ đợi nụ hôn của họ kết thúcthì mới tiếp tục làm công việc của mình.Hân Như bước ra khỏi bệnh viện, trên tay là một tờ giấy xét nghiệm. Bước chânnhư vô định, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt cúi gằm xuống đất, cô vừa đi mà vừa suynghĩ nếu có ai ở bên cạnh cô lúc này thì hẳn nước mắt sẽ không thể ngăn lại được.Cô muốn tĩnh tâm để có thể chấp nhận sự thật này, có lẽ cô còn quá trẻ để đối mặtvới nó. Căn bệnh này sẽ để cô được sống thêm bao lâu nữa? Nếu có chữa trị thìcũng chỉ kéo dài được cuộc sống thêm một thời gian ngắn ngủi, hoá chất sẽ làm tóccô rụng hết, cô sẽ nôn tất cả những thứ mình vừa ăn vào, những người thân sẽ đaukhổ khi chứng kiến cô phải vật lộn với những đau đớn,đằng nào rồi cũng sẽ trởthành cát bụi... Nước mắt cô chảy dài,nhưng rồi cô cũng thấy thanh thản tâm hồnkhi cô quyết định đối mặt với nó và tận dụng từng ngày tươi đẹp để sống có ýnghĩa. Cô mỉm cười và bắt taxi đi về nhà Nhật Minh.Ngoài kia trời đang mưa, màn đêm nhuốm đặc cả bầu trời, những hạt mưa rơi nặnghạt, Hân Như đang xếp những xấp quần áo vào vali, chầm chậm từng chiếc một.Hình như cô đang cố muốn níu kéo cho thời gian thêm dài nhưng vô ích bởi đêmcàng sâu hơn, bóng tối như được tô đi tô lại thêm đậm bởi một thứ mực không thểxoá.Nhật Minh ngồi trong phòng khách tay cầm điếu thuốc lá đang cháy dở, miệng phảra những vòng khói thuốc méo mó, anh hướng đôi mắt vô hồn vào khoảng khôngvô định.bHân Như vẫn gấp quần áo cho vào vali, những tiếng khóc âm ỉ mỗi lúc lạilớn dần lên,tiếng khóc giờ đã sảng khoái hơn,chúng không bị kìm nén nữa,tiếngkhóc to và nấc lên thành từng tiếng rõ rệt.-Cô đừng bày trò khóc lóc nữa.Đôi tay Hân Như đã ngừng gấp quần áo,cô ngồi thu người lại để khóc cho thoảsức.Đôi mắt sưng mọng lên,những giọt nước mắt ngập cả mi.-Tôi đã bảo cô đừng có khóc nữa. Đừng làm tôi điên lên nữa.Lúc này Hân Như mím chặt miệng lại,tiếng khóc chợt tắt như bị giam giữ khôngthể thoát được ra nữa.-Em xin lỗi!-Xin lỗi giờ có ích gì?-Thực sự xin lỗi anh!-Nếu cô đã lấy hết đồ rồi thì hãy rời khỏi nhà tôi đi.-Còn một ít quần áo nữa. Có thời gian em sẽ quay lại lấy.-Đừng có quay lại làm gì. Tôi không muốn thấy mặt cô nữa.-Anh...Hân Như ngước nhìn anh rồi lặng lẽ kéo vali ra phía cửa.Nhật Minh đứng dậy,chútlạnh lùng anh vừa thể hiện chợt tan hết,đôi tay anh định giữ cô lại,nhưng khi thấyHân Như quay người lại,anh lại vội tỏ ra là một người có trái tim sắt đá,thờ ơkhông thèm đếm xỉa. Hân Như nhìn sâu vào trong đôi mắt anh như tìm kiếm mộtchút lòng trắc ẩn còn đọng lại.-Anh à. Chúng ta chỉ đến thế thôi sao? Yêu anh bấy lâu nay, kỳ thực không hề đơngiản. Chúng ta đã có biết bao kỷ niệm, biết bao sóng gió để vượt qua. Vậy mà giờđây anh nói không muốn gặp lại đơn giản vậy ư?!-Chính cô muốn như vậy. Chính cô đạp đổ hết mọi thứ. Giờ cô còn muốn trách ainữa?!-Phải rồi...Hân Như gật đầu ,nước mắt rơi lã chã xuống sàn nhà. Những khoảng lặng người tatạo ra cho nhau lúc này chẳng khác gì những viên đá có thâm niên được lưu giữtrong ngăn lạnh có tuyết bám.Chỉ còn ít phút nữa, cô sẽ kéo lê chiếc vali ra khỏi nhà trong đêm tối ướt lạnh,bờvai cô sẽ run rẩy biết mấy khi không có anh ở bên.Chỉ nghĩ đến đó thôi cô đã thấymình khốn khổ biết chừng nào.Cô phá vỡ bầu không khí bằng một yêu cầu rụt rèđến khó tả.-Em có thể... ôm ...anh không?Im lặng...-Em có thể gọi anh là anh yêu lần cuối được không?Vẫn im lặng...Lần này cô cất tiếng nói chậm rãi hơn,từng tiếng một như khắc sâu vào tâmcan,nước mắt cũng nặng như mưa đang rơi ngoài kia,trái tim cô đang rên lên đầyđau khổ:-Em có thể ôm anh một lần nữa không? Người yêu ơi?!Không đợi câu trả lời, đôi bàn tay cô đã ôm chặt lấy Nhật Minh từ phía sau như sợsẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa. Khuôn mặt cô áp vào lưng anh và hít nhẹ thứhương thơm quen thuộc vào sâu trong mũi mình. Nhật Minh lạnh lùng gỡ nhữngngón tay đang đan chặt không một chút biểu cảm, anh quay lưng lại trả lời .-Đừng chạm vào người tôi.-Anh yêu ,2 tháng được ở cùng anh là quãng thời gian đáng nhớ nhất trong đờiem...Nhật Minh mỉm cười đầy khinh bỉ. Hân Như nhìn anh một lần nữa rồi kéo vali,mởcánh cửa bước ra khỏi nhà. Một người ra đi, một người ở lại, họ không tiễn biệtnhau như những cuộc chia ly thông thường. Họ giờ giống như hai thế giới,mộtngười bước ra khỏi thế giới của người kia, để từ đó mất tích, không trở lại.Hân Như cất bước đi, nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi,nhưng cô hoàn toànhài lòng với những điều vừa diễn ra. Khi đó trong ngôi nhà kia, Nhật Minh khôngkìm được cơn tức giận, anh giận chính bản thân mình vì đã yêu cô nhiều quá, nhiềuđến mức không dám giữ cô lại,sợ rằng cái tôi của anh bị chà đạp,sợ sự phản bội ấysẽ gặm nhấp an ...

Tài liệu được xem nhiều: