Gió. Gió thổi, làm những lọn tóc xinh xắn tung bay trước mắt nàng. Lái chiếc xe ô tô mui trần sành điệu trên con đường quốc lộ, cô gái với chiếc váy ngắn làm bao gã trai phải đứng lại nhìn. Con đường mở rộng ra trước tầm mắt. Trong một ngày đẹp trời thế này, con người ta suy nghĩ vu vơ cũng chẳng có gì lạ. K..ki..kít...kít Chiếc xe đột ngột hãm phanh bởi một vật cản. Vâng. Vật cản ấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em không ân hậnEm không ân hậnGió. Gió thổi, làm những lọn tóc xinh xắn tung bay trước mắt nàng. Lái chiếc xe ôtô mui trần sành điệu trên con đường quốc lộ, cô gái với chiếc váy ngắn làm bao gãtrai phải đứng lại nhìn. Con đường mở rộng ra trước tầm mắt. Trong một ngày đẹptrời thế này, con người ta suy nghĩ vu vơ cũng chẳng có gì lạ.K..ki..kít...kítChiếc xe đột ngột hãm phanh bởi một vật cản. Vâng. Vật cản ấy ... chàng trai vớibộ quần áo lấm lem, đầy đát cát, khủyu tay rớm máu... là do cô nàng của chúng talàm nên trong lúc mải mơ mộng. Nàng bước xuống xe, nhìn chàng và hỏi:- Anh không sao chứ? Sang đường mà không chú ý à?- Không sao.- Chàng trai trả lời cộc lốc.- Không sao mà mặt nhăn nhó như khỉ thế kia. Nàng đối đáp lại, không kém khí thếngang ngạnh im lặng.Trong khoảnh khắc ấy, nàng chăm chú nhìn chàng. Quân phục, phù hiệu nghiêmtrang, mặt lạnh như tiền...Tất cả cho thấy đây là một “ army man’ chính hiệu. Nàngđưa tay về phía chàng.- Không sao thì đứng đứng dậy đi.Còn đo đất cái quái gì nữa. Người ta lại tưởng làanh bị tôi làm cho gẫy chân.Chàng vẫn im re. Hình như...đúng là chân chàng có vấn đề thật. Nãy giờ mải giáohuấn nên nàng không để ý. Lúng túng, nàng đến gần bên chàng, cố gắng dìu chàngđứng dậy và đi về phía cửa xe. “Người gì mà nặng như gấu. Con gấu ú đáng ghét”Nàng khẽ lải nhải, thấy tức cái vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh của chàng.Trên đường đi tới bệnh viện, chàng vẫn lẳng lặng, chống tay đưa mắt nhìn rangoài. Nàng thấy cảnh ấy thì ngứa mắt, cố ý nói to:- Không ngờ đau chân lại ảnh hưởng đến mồm. Di chứng nặng quá.Chàng khôngthay đổi hướng nhìn.- Trên đời có một số người điếc nên không nghe thấy súng- Nàng tiếp tục “ cathán”Vẫn không có gì khác thường- Đồ đáng ghét. Nàng hét lên. Á...á....á.Nàng còn đang bận “ Bó tay. Com” nên không nhìn thấy chàng mỉm cười. Nàngđưa chàng đến bệnh viện. Một đống kiểm tra, một đống giấy tờ được thực hiện vàkết luận cuối cùng là chàng phải nằm viện để điều trị.Hôm đầu tiên chàng nằm viện, nàng bẽn lẽn đứng ngoài cửa thập thò. Chàng thấynàng. Cười. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng cười. Một dòng điện xoẹt qua, timnàng hồi hộp. Và nhanh chóng bị đánh thức dậy cũng nhờ...giọng nói của chàng:- Này cô kia, cô đang định dở trò gì đấy? Đừng đứng ở đây, đi ra cho người kháccòn nghỉ ngơi. “Ghê thật, biết bật lại cơ đấy. Hóa ra cũng không phải là khúc gỗ”.Nàng thầm nghĩ, tự dưng thấy vui vui. Nàng hít thở một hơi sâu, cầm bó hoa bướcvào phòng. Tiến gần đến giường bệnh của chàng, nàng rụt rè:- Tôi quên mất một điều là ... chưa... xin lỗi anh. Xin lỗi. Nàng cúi mặt xuống, ánhmắt hiền hòa ra vẻ biết lỗi. Chàng bật cười:- Người như cô mà cũng biết xin lỗi à?Chàng định trêu nàng thêm mấy câu nhưng thấy mắt nàng đã ngân ngấn nước, longlanh... nên không dám. Khoảnh khắc đó, nàng ngoan ngoãn và đáng yêu như mèocon. Sau này nghĩ lại, chàng vẫn không nhịn được cười.Họ bước vào đời nhau như thế đó.Ngày tháng trôi qua êm đềm. Tình cảm giữa chàng và nàng lớn dần theo thời gian.Những lúc đau khổ và tuyệt vọng, chàng thích im lặng ngồi “ tự kỉ” một mình.Nhưng từ khi có nàng, chàng đã mang nàng theo đến những nơi thuộc về riêngchàng, để nàng ngồi bên cạnh và nghe những câu chuyện “ trên trời dưới biển” củanàng.Mỗi lần đi thang máy, nàng thấy sợ, mắt nhắm nghiền. Chàng cầm tay nàng.Cầm thật chặt...Tình cảm gắn bó đủ để nguời ta thấu hiểu nhau và yêu thương nhaunhiều hơn. Nàng chờ đợi ở chàng một câu nói......Mùa đông năm ấy. Tuyết rơi. Khắp nơi phủ một màu trắng xóa. Những bông hoatuyết mang theo một nỗi nhớ. Một tuần nặng nề trôi qua với nàng. Nàng không liênlạc được với chàng, tất cả các tin nhắn, cuộc gọi đều bị từ chối. Đã có việc gì xảyra hay chàng trốn tránh nàng, rằng chàng đã mệt mỏi với nàng rồi. Nàng lo lắng,thấp thỏm không yên. Tan sở, nàng vội vàng đến doanh trại nơi chàng làm việc.Người ta lướt qua mặt nàng, mỗi bước chân vội vàng, gấp gáp để sớm trở về nhà –chốn bình yên. Nàng vẫn ngồi im một góc, ánh mắt đượm nỗi buồn xa xăm.Conđường vắng vẻ, quạnh hiu. Chỉ còn lại nàng. Nàng thấy giận...giận cái cảm giác bịbỏ rơi, giận tình yêu chưa nói nên lời. Từ đằng xa, một cô gái trẻ xinh đẹp tiến đếnchỗ nàng, lên giọng nói:- Chị về đi. Anh ấy không muốn gặp chị nữa vì chúng tôi sắp kết hôn rồi. Anh ấykhông yêu chị. Đừng làm anh ấy khó xử. Hai người không thể là một đôi được,mãi mãi không.Cô gái bỏ đi. Vẫn chỉ còn nàng đứng đó. Tai ù ù. Tim không muốn tin mà mắt thậttàn nhẫn. Tại sao nàng lại yêu để rồi giờ đây tình yêu ấy chết trong vô vọng? Nướcmắt. Sao lại mặn chát và xót xa thế? Qua ô cửa sổ, chàng đau đớn nhìn nàng. Nếungày mai phải ra trận, phải trải qua muôn ngàn mưa bom bão đạn, nếu bị thương,nếu phải chết...cũng không đáng sợ và xót xa như cái giây phút chàng buông taynàng ra khỏi cuộc đời mìnhNếu có một điều ước, anh ước là có thể cầm tay em đi đến tận cuối con đường đời.Chiếc đồng hồ đặt trên b ...