Buổi chiều tháng Năm. Bầu trời mang một màu xanh trong vắt, ánh mặt trời chiếu rọi lên màu xanh đó thành một phiến màu sáng láng và rực rỡ. Vài áng mây trắng, đang nhàn nhã trôi lãng đãng, mang theo một chút gì lười lĩnh, thoải mái, tự do tự tại, không ràng buộc, không câu thúc, từ một góc trời này, trôi sang góc trời bên kia. Uyển Lan ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn vào những áng mây đang phiêu du lãng đãng, đôi chân nàng bất giác như vừa đi vừa nhảy, trong...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em Là Một Áng MâyEm Là Một Áng Mây Quỳnh Dao Em Là Một Áng Mây Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 20-October-2012Trang 1/211 http://motsach.infoEm Là Một Áng Mây Quỳnh Dao Chương 1 -Buổi chiều tháng Năm.Bầu trời mang một màu xanh trong vắt, ánh mặt trời chiếu rọi lên màu xanh đó thành mộtphiến màu sáng láng và rực rỡ. Vài áng mây trắng, đang nhàn nhã trôi lãng đãng, mang theomột chút gì lười lĩnh, thoải mái, tự do tự tại, không ràng buộc, không câu thúc, từ một góc trờinày, trôi sang góc trời bên kia.Uyển Lan ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn vào những áng mây đang phiêu du lãng đãng, đôichân nàng bất giác như vừa đi vừa nhảy, trong lòng nàng tràn đầy một niềm vui, niềm vui thuộcvề tuổi thanh xuân, thuộc về ánh mặt trời, thuộc về bầu trời rộng rãi bao la kia. Cái tình cảm vuivẻ đó thật khó giải thích, nó giống như ngọn thủy triều dâng đầy, tràn ngập trong lòng nàng. Cáikhí hậu này, ánh mặt trời đó, những tầng mây kia và ngọn gió đong đưa của những ngày đầuHạ... tất cả đều làm cho nàng cảm thấy vui vẻ, làm nàng cảm thấy muốn cười, muốn nhảy,muốn ca, muốn hát vang lên. Huống chi, hôm nay lại là một ngày vui đặc biệt!Hai mươi tuổi, ngày sinh nhật hai mươi tuổi, có nghĩa là nàng đã trở thành người lớn rồi! Ở nhà,thế nào cha mẹ cũng đang chuẩn bị cái gì đó để chúc mừng nàng, thế nào anh Hai Triệu Bôicũng sẽ chua như giấm, la lối um sùm lên rằng ba mẹ “trọng nữ khinh nam”! Nàng lại bất giácnhoẻn miệng cười, ôm mấy quyển sách vào lòng chặt hơn chút nữa, bước “đi” về hướng nhàmình nhanh hơn. Ánh mắt nàng vẫn còn ở trên mấy tầng mây, bước chân nàng vẫn vừa đi vừanhảy. Anh Hai Triệu Bôi vẫn cứ nói:- Con bé Uyển Lan này ấy hả, đi không ra đi, ngồi chẳng giống ngồi, đứng không phải đứng!Con gái nhà người ta ai cũng dịu dàng, đằm thắm, chỉ có con bé Uyển Lan nhà này, hai mươituổi rồi, mà vẫn cứ như là một đứa con trai ngổ ngáo!Thì đã sao đâu? Như một đứa con trai thì đã sao đâu? Uyển Lan hơi nhún nhún vai, ánh mắtnàng đập ngay vào cây hoa “Kim Cấp Vũ” bên vệ đường, đang rũ xuống từng chùm, từng chùmhoa màu vàng rực rỡ. Kim Cấp Vũ! Cái tên nghe hay biết mấy! Những đóa hoa mọc rũ ngượcxuống đất, không phải trông giống như những giọt mưa màu vàng óng ánh hay sao? Nàng hơinhảy người lên, định với tay hái những bông hoa ấy, bàn tay nàng quơ ngang những bông hoa,bốc đầy một bàn tay những đóa hoa màu vàng chói, thật nhiều những cánh hoa vàng khác ùn ùnrớt xuống theo, rớt đầy trên đầu, trên cổ nàng. Ồ, hay chưa! Nàng lại muốn cười, đời sống thậtlà vui vẻ và kỳ diệu biết mấy!Nắm lấy những cánh hoa, nhìn những làn mây trắng, nàng đứng lặng dưới gốc cây Kim Cấp Vũhết một lúc. Hai mươi tuổi! Sao mà mới vừa chớp mắt đó đã hai mươi tuổi rồi vậy? Vẫn cứ nhớkhi còn bé, nàng dùng nguyên cả một vòng tay, âu yếm choàng qua cổ mẹ, hỏi một cách hiếukỳ rằng:- Mẹ ơi, con từ đâu tới vậy?Mẹ cười nói rằng:Trang 2/211 http://motsach.infoEm Là Một Áng Mây Quỳnh Dao- Con từ trong nhụy hoa hồng chui ra đấy!- Còn anh Hai?- Ồ, anh Hai được hái từ trên cây táo xuống đấy!Khi lớn hơn một chút, nàng biết rằng mình không phải từ nhụy hoa hồng chui ra, anh Hai cũngkhông phải được hái từ trên cây táo xuống. Năm mười tuổi, ba ôm lấy nàng, chính thức nói chonàng biết về cội nguồn của sinh mệnh, một câu nói vô cùng đơn giản:- Vì ba mẹ yêu nhau, cho nên có anh Hai và con! Vì ba mẹ muốn có một đứa con trai và mộtđứa con gái, nên trời già bèn cho chúng ta một trai một gái! Chúng ta là một gia đình hạnh phúcnhất trên đời!Hạnh phúc nhất trên đời, đúng vậy! Có gia đình nào hạnh phúc hơn gia đình nàng nữa chăng?Nàng buông ra một tiếng thở dài mãn nguyện thật nhẹ. Bàn tay vẫn nắm lấy những cánh hoavàng rực rỡ, nàng lại tiếp tục bước đi về phía trước.Ánh mắt nàng lại thoáng qua những áng mây trắng đang lặng lờ trôi, đột nhiên, nàng nhớ lạimột câu chuyện khi còn bé, ba đã từng một tay ôm lấy nàng, một tay ôm lấy Triệu Bôi, hỏirằng:- Triệu Bôi, Uyển Lan, nói cho ba nghe, khi lớn lên các con có những ước nguyện gì? Sau nàycác con muốn làm gì?- Ồ, con muốn làm một tài xế lái xe hơi!Triệu Bôi nói thật lớn tiếng, lúc đó, anh chàng rất khâm phục những người lái xe hơi. Ba kinhngạc mở thật to đôi mắt nhìn Triệu Bôi, sau đó, ông quay sang nàng:- Ồ, Uyển Lan, còn con thì sao?Lúc đó nàng năm tuổi, nàng trả lời bằng một giọng thật nhỏ nhẹ rằng:- Con ấy à! Con muốn làm một áng mây.Đôi mắt của ba mở càng to hơn nữa:- Một áng mây? Tại sao lại muốn làm một áng mây?- Tại vì nó cao ...