Em là một con ô sin, ô sin thứ thiệt. Mẹ dắt em đến nhà dì Hai bảo cho em phụ dì việc nhà. Dì hất mặt nhìn em, thú thật là em ước gì có cái hố mà chui xuống để trốn cái ánh nhìn đó. Dì gật đầu bảo chị cứ yên tâm mà về, để con bé đấy em nuôi. Lúc đó em mới mười lăm. Thế là mẹ về. Dì ngọt ngào kêu cứ xem đây như nhà mình, đừng ngại gì nghen cưng. Ngọt ngào nhưng em cứ thấy nó sắc nhọn kiểu gì ấy....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em là ô sin Em là ô sin TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGAEm là một con ô sin, ô sin thứ thiệt.Mẹ dắt em đến nhà dì Hai bảo cho em phụ dì việc nhà. Dì hất mặt nhìn em, thú thật là emước gì có cái hố mà chui xuống để trốn cái ánh nhìn đó. Dì gật đầu bảo chị cứ yên tâmmà về, để con bé đấy em nuôi. Lúc đó em mới mười lăm. Thế là mẹ về. Dì ngọt ngào kêucứ xem đây như nhà mình, đừng ngại gì nghen cưng. Ngọt ngào nhưng em cứ thấy nó sắcnhọn kiểu gì ấy. Em thấy sờ sợ. Mà em ghét cái từ “cưng” kinh khủng. Ai gọi là em là“cưng” em cũng ghét, không biết tại sao.Công việc của em là giặt đồ, lau nhà, rửa chén, nấu ăn. Dì không cho em đi chợ vì sợ emkhông quen đường. Là dì nói vậy. Khi mẹ em đến thăm, em kể lại, mẹ cau mặt: A cái connày gớm thật. Nó sợ mày ăn bớt tiền nó nên không dám để mày đi chợ đây mà. Mẹ hỏiem thế dì có cho tiền tiêu vặt không. Em cười cười, cả đời con có đi đâu ra khỏi nhà đâumà cần tiêu vặt mẹ. Là em nói cho mẹ an lòng thôi. Chứ em cũng cần một ít tiền chứ, congái mà. Mặt em nhiều mụn lắm, nên em cũng muốn mua một lọ kem bôi cho nó đỡ. Đôikhi đến ngày ấy mà dì không có nhà, em không biết làm sao cả. Em hoang mang, sợ lắm.Chẳng lẽ cứ để máu chảy ròng như thế dưới mỗi bước chân mình đi. Rồi thì dượng đậpem chết ấy chứ. Nên em cứ phải lấy cái áo cũ, cắt ra nhiều mảnh và thấm cho nó đỡ. Màcái ấy của em nó thất thường lắm. Khi thì một tháng tròn, khi thì nửa tháng. Có khi hơnmột tháng rồi vẫn không thấy. Nên nhiều khi em chẳng biết đường nào mà lần. Tự nhiênthấy máu chảy, thế là em lại cuống lên. Phải mất một lúc em mới bình tĩnh trở lại và tìmcách giải quyết. Có dì ở nhà thì đỡ hơn. Nhưng mà nhiều khi em cũng ngại lắm. Cứ rónrén bên tấm cửa, chờ cho dượng đi ra, mà dượng toàn không mặc cái gì trên người, đến làphát ngại. Em vào phòng, lí nhí, ấp a ấp úng một hồi mới nói được. Mà dì cũng cáu, dìbảo em con này mồm mày bị chó ăn rồi hả, sao vào phòng không chịu gõ cửa. Thì em cónhớ đâu, tại em quên mất. Mà con gái với nhau cả, dì cứ mặc đồ tự nhiên, em đâu có nhìnđâu. Dì mở tủ, lấy ra cả gói và ném lại phía em: cho mày cả đấy, tao mới mua hôm qua,có cánh và siêu mỏng hẳn hoi đấy. Khôn hồn thì đừng có làm phiền tao nữa, nghe không?Mắt dì trợn ngược, em thấy lồng trắng nhiều hơn lồng đen, đến phát sợ.Ở nhà dì được gần hai năm thì…em bị đuổi. Không phải em lười nhác hay làm không tốtviệc nhà mà bị đuổi đâu. Cũng không phải em ăn cắp ăn trộm gì cả. Chuyện là thế này…Một hôm em lau chùi nhà tắm, đang kỳ cọ cái gương thì thấy một gương mặt cũng tươngđối xinh trong gương. Em quay bật ra đằng sau xem là ai, nhưng mà không thấy ai cả. Emnghĩ không lẽ là mình thật sao? Em nhìn đi nhìn lại, rồi em thử làm những động tác khácnhau và quan sát trong gương xem sao, thì em thấy nó cũng làm những động tác y hệtnhư em. Ôi, em không tin được người trong gương kia lại chính là mình. Vì em thấy lạquá. Gương mặt em không còn mụn gớm ghiếc như trước. Sau này dì em bảo mày đã quathời kỳ dậy thì thì nó hết chứ sao. Dì còn đế thêm một câu: người đâu mà ngu dễ sợ. Thìem cũng công nhận là em ngu, ngu vì em chưa biết. Từ bé đến giờ có nghe ai nói về dậythì đâu. Em cũng có biết cái dậy thì là cái gì. Em làm gì được đi học mà biết. Mấy chữ cáibập bẹ nhờ anh Ti nhà hàng xóm dạy em đánh vần. May mà em còn biết đọc chút ít vàbiết viết được tên mình. Anh Ti dạy em từ thời còn nhỏ xíu. Lúc đó anh Ti còn hay dẫnem đi thả diều. Anh Ti còn bảo sau này lớn lên nhất định anh sẽ lấy bé Lọ làm vợ. Bé Lọlà tên anh Ti gọi em. Còn mẹ và dì thì cứ gọi em là con Tẹt. Giờ anh Ti đi du học rồi.Nhà anh Ti giàu lắm. Anh Ti lại học giỏi nữa. Lúc em mới đến nhà dì ở, anh Ti có viếtthư cho em, tổng cộng là năm lá. Từ khi anh Ti nói mai anh đi du học ở Úc, thế là khôngcó bức thư nào nữa. Mới đầu em cũng buồn lắm chứ. Nhưng rồi dần dần cũng quen. Làem nghĩ ra một cách thế này. Buổi sáng đi đổ rác, em cầm theo bức thư của anh Ti, bỏvào hộp thư trước cổng nhà dì. Tối đến, em vờ như ra kiểm tra thư và lấy vào chiếcphong bì màu xanh lam có hai con chim bồ câu chụm đầu vào nhau. Lần nào anh Ti cũnggửi bằng chiếc phong bì ấy. Anh Ti bảo anh thích màu xanh, vì nó bình yên như cảm giácmỗi lần anh được bên em. Và cái tên em cũng bình yên nữa. Em mới chợt nhớ ra tênmình là Thanh Bình. Ừ, cũng đẹp. Mà cũng có chữ bình nữa nên anh Ti nói là bình yên.Mà hình như thanh cũng là màu xanh hay sao ấy. Tự nhiên em lại thấy thinh thích khinghĩ về cái tên và cái phong bì của anh Ti. Em lại ngồi mân mê ở góc bếp, là chỗ ngủ củaem, và đánh vần từng chữ. Bức thư của anh Ti dài ghê. Em phải đọc gần cả buổi tối mớixong đấy. Em phải chờ cho dì dượng đi ngủ rồi mới dám đọc. Mà em đọc bằng chiếc đènpin, em trùm kín mền rồi bật đèn pin đọc. Chứ em mà bật điện ấy à, dì dượng mà thấy, laem chết. Nhưng mà có lần em cũng hú hồn. Tại tối nào em cũng đọc. Có năm lá thư thôi,nhưng em cứ đọc đi đọc lại. Có hôm dượng lấy ...