Trời nổi gió lên rồi, lại một trận mưa to nữa, "xã” của anh sẽ lại lạnh lắm đây. Anh về em nhé, không lại dầm mưa rồi bị cảm… anh không muốn em buồn đâu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em Lúc Nào Cũng ThếEm Lúc Nào Cũng ThếTrời nổi gió lên rồi, lại một trận mưa to nữa, xã” của anh sẽ lại lạnhlắm đây. Anh về em nhé, không lại dầm mưa rồi bị cảm… anh khôngmuốn em buồn đâu.Em lúc nào cũng thế. Nụ cười dường như chẳng bao giờ tắt!” o0o[Ting ting…]- Anh dậy nhanh đi, em đang dưới nhà chờ anh nè- Anh lười lắm, em chạy một mình đi!- Có nghe lời em không?- Ừmh…Em lúc nào cũng thế, cứ thích cái kiểu hằn học, ép buộc anh cho bằngđược. Nhưng không có như vậy thì làm sao một thằng suốt ngày ngồighế và gõ máy như anh có được sức khỏe như ngày hôm nay chứ” ***Em! Một cô bé không xinh lắm, không hiền nhưng cũng không phải làmột cô gái bốc đồng hay quậy phá. Trong phim ảnh thì gần với hìnhảnh một cô gái cá tính thì phải.Học chung với em hai khóa Nghiệp vụ Báo chí vào hai ngày cuối tuầncủa Hội nhà báo, ngồi chung bàn và vài câu xã giao cho có lệ… đúnghơn là anh không thích cái con bé cán bộ xông xáo kia vì trái ngượchoàn toàn với một người lầm lì và ít nói như anh. Nhưng rồi mọi thứthay đổi khi khoảng thời gian học níu gần hơn khoảng cách anh với em.Sự gần gũi khiến anh cảm thấy chẳng muốn xa em chút nào. Và anh đãyêu em, yêu em với vẻ ngoài hời hợt của mình.Khi có ý định ngỏ lời, anh lại kể tùm lum thứ chuyện, và trong đó là mộtchuỗi dài tự thoại về những mối tình của anh. Anh đã không quên nhấnmạnh với em rằng: Khi anh yêu một ai đó, anh sẽ không bao giờ nóilời yêu với người đó. Tình yêu của anh sẽ được người đó cảm nhận quasự quan tâm, chăm sóc của anh. Anh cần sự cảm nhận, là cái tinh tếtrong tình yêu mà anh đang tìm”.Lúc đó em cười xòa, đứng phắt dậy rồi nói: Sẽ không đòi hỏi. Ok!”Lẳng lặng, anh và em đến với nhau từ đó. Chưa một lần anh hỏi em cóyêu anh không, và em cũng chẳng khi nào đòi hỏi một câu nói yêu em”từ phía anh.Lúc nào cũng thế, em vẫn luôn là người hiểu và chủ động trước anh” ***- Hù!- Em muốn anh chết vì sốc hả? Biết tim anh không được khỏe rồi mà?- Em xin lỗi, anh chụp cho em đi, chọn góc đẹp và nhớ blend màu cổđiển cho em nhé!Xin lỗi và rồi lại cười tươi, cái nụ cười đó sao lại có thể tươi đến như vậychứ. Em chạy đi và nghịch cùng nắng. Em cất những nghĩ suy vào mộtgóc mà chính bản thân em cũng không tìm ra được. Anh muốn hiểu emnhưng lại sợ một ngày nào đó em phơi trần trước mắt anh với đầynhững vết xước. Lặng yên! Ngắm! Anh cất em cùng với những khoảnhkhắc đẹp kia vào từng góc ảnh.- Hù- Em lại nữa, chút nữa là rơi cái ống kính rồi.- Em xin lỗi, nãy thấy anh thẩn thờ nên chọc anh xíu thôi.Em lúc nào cũng thế, suốt ngày lẽo đẽo chọc phá anh. Và vô tình emtrói chặt anh hơn vào guồng xoay của tình yêu” ***Trời lại mưa rồi, tháng này mưa lúc nào cũng nặng hạt. Nhìn ra ngoàicủa sổ, màn mưa dày đặc quyện với tiếng rít của gió khiến cho anh cócảm giác cái lạnh xuyên thấu vào làn làn, se sắt. Nhìn xuống làn đường,dòng nước chảy xiết rồi xoáy vào ống cống bốc mùi dữ dội. Anh thèmnghe được mùi của hơi đất mỗi khi trời mưa, nhưng dường như đó làmột sự thèm muốn xa xỉ ở cái mảnh đất Sài Gòn này.[Where do we goNgười về đâu hỡi em…]Bướng Bỉnh calling…- Anh nghe nè!- Anh ra đón em được không?- Anh mới tắm xong, 10 phút nữa anh tới. …- Em lúc nào cũng thế, anh đã dặn…- Đi ra ngoài phải mang ô theo, dù không có mưa thì che nắng, con gáigì đâu mà…Cướp lời anh, em cười. Chui vào ô và khoác chặt tay anh đi.Mưa nặng hạt, giọt mẩy giọt gầy đua nhau rơi làm em thích thú. Anhthì mông lung, cố vạch màn mưa rồi tưởng tưởng vẻ đẹp của thành phốtừ sự ướt át.Bỗng bị níu lại, anh giật mình!- Lại gì nữa đây, đừng nói là…?- Em muốn nghịch mưa. Mình tắm mưa anh nhé?- Không, anh sợ…Anh chưa dứt câu thì em đã gạt phăng cái ô và kéo anh ra giữa mưa.Những giọt mưa thấm dần vào từng sợi vải, chạm vào làn da, ướt lạnh.Em khích anh đuổi theo em. Nụ cười giòn tan như một đứa con nít trốnđược sự ngăn cấm của ba mẹ để được thỏa mãn tắm mưa. Anh kéo emlại và nói:- Em quậy quá, lúc nào cũng thế. Về rồi bị cảm thì đừng có mà nhõngnhẽo với anh đó. Anh không có qua chăm sóc đâu.Cô cười, nhón gót hôn lên môi anh. Cái chạm rất nhẹ, rất mỏng. Chỉkhẽ lướt và làm anh bối rối. Thấy thời gian như lặng đi.Nụ hôn đầu. Em và anh lặng lẽ. Mưa lặng dần, những cơn gió như khẽvờn qua anh và em. Se lạnh.Em lúc nào cũng thế, giữ thời gian ngừng lại. Nắm chặt hơi thở anh” ***[Ting ting…]- Em đang ở quán ăn, anh ra ăn với em nhé. Hôm nay em muốn ăn thậtnhiều. [Cái icon mặt cười]Em gặp chuyện, em ăn, ăn thật nhiều cứ như thức ăn có thể đè nén hếtmọi rắc rối trong em.Chẳng khi nào em kể cho anh nghe những rắc rối xảy đến với em. Emlúc nào cũng cười, cười để che giấu đi nỗi đau mà anh có thể nhìn thấychúng hiện rõ trong mắt em. ...