Thông tin tài liệu:
Em như là sương khói Theo làn gió bay xa Cô ấy bước vào cuộc sống của tôi khẽ như tiếng cựa mình của một chiếc lá sắp lìa cành. Để rồi đôi khi trong giấc mơ, âm thanh ấy đánh thức những âm thanh khác.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em như là sương khói Em như là sương khóiEm như là sương khóiTheo làn gió bay xaCô ấy bước vào cuộc sống của tôi khẽ như tiếng cựa mình của một chiếc lásắp lìa cành. Để rồi đôi khi trong giấc mơ, âm thanh ấy đánh thức những âmthanh khác. Miền hoài niệm của riêng em, người con gái có tiếng bước chânthật buồn.***1.Tôi mơ hồ nhận ra có ai đó rất hay nhìn mình. Khi quay lại, tôi bắt gặp côấy đang sờ cổ tay trái và xoay xoay hai chiếc vòng tay màu đen. Cô ấyngước lên nhìn tôi. Ánh mẳt ấy thật khó diễn tả. Và rồi cô đứng dậy bước đi.Gót giày dẫm lên lá khô nghe “sột soạt”. Tiếng “leng keng” của hai chiếcvòng đen xa, xa dần…2. Mùa đông năm ấy, có một dạo, điện thoại phòng tôi reo vào một giờ cốđịnh. 0h15’ sáng thứ tư. Khi tôi nhấc máy thì chỉ nghe, tiếng gì như là gióthổi. Một hôm tôi chợt nghe tiếng động rất khẽ và rất quen. Âm thanh haichiếc vòng tay chạm vào nhau. Là cô gái ấy. Tôi bực mình gắt lên:- Cô không có việc gì làm ngoài xoay hai cái vòng ngu ngốc đó và phá vỡgiấc ngủ của người khác sao?!Im lặng hồi lâu, cô ấy cúp máy.Sáng hôm sau, có một mảnh giấy đính trước cửa phòng tôi.“Tôi có thể không phá giấc ngủ của anh. Nhưng tôi đã đeo hai chiếc vòngấy từ lúc sinh ra trong cuộc đời này”.Cách cô ấy làm quen thật đặc biệt.3. Năm đó mùa đông lạnh buốt người. Cô ấy chẳng bao giờ chịu mặc áo ấm.Có lần tình cờ gặp trên phố, tôi đưa cho cô ấy áo khoác của mình. Cô ấykhông mặc, chỉ ôm và áp nó lên mặt. Tôi nói thế nào cô ấy cũng khôngnghe. “Dường như người cô toát ra một làn khí mỏng”, tôi buột miệng. Côấy bật cười, trông thật buồn.Vài ngày sau cô ấy đến nhà tôi trả áo. Chúng tôi cùng ăn sáng. Bất chợt côấy nhìn tôi chằm chằm, mặt sầm lại, và vội vã chạy đến bồn rửa khoá vòinước thật chặt.- Em sợ tiếng nước chảy. Từng giọt nước nhỏ xuống như giây phút hấp hốicủa một người con gái.- Tại sao?- Từ nhỏ đã thế rồi.- Em còn sợ gì nữa không?- Không.Khi ra về, cô ấy quay lại và nói một câu khó hiểu: “Áo anh có mùi lá khô”4. Có một mảnh giấy nháp rơi ra từ cuốn sách cô ấy cho tôi mượn. Cô ấythích vẽ mắt. Còn có tên tôi nữa. Tôi thở dài. Sức hút từ cô ấy thật mãnh liệt.Người con gái thua tôi một tuổi, học khoá dưới, dáng gầy và hơi xanh. Đôimắt không buồn, nhưng hình như không tươi sáng. Ngón tay dài và đẹp.Thật khó để chạm tới sâu thẳm con người cô. Cô ấy đặc biệt và phức tạp.Tôi sợ cá tính ấy. Sợ tất cả những thanh âm phát ra từ cô.Khi cô ấy ồn ào và phiền toái, là những lúc tôi thấy cô rạng rỡ nhất. Cô ấythật ngốc.- Em đừng thích anh nữa, được không?- Tại sao?- Em sẽ phải buồn đấy.- Em không sợ.Đôi khi tôi ước gì chưa bao giờ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng vòng taycủa cô ấy. Để giờ đây sao mà rối bời đến thế. Tất cả thuộc về người con gáiấy làm tôi muôn khám phá và thấu hiểu. Nhưng khi tôi tới gần, thì ánh sángphát ra từ con người ấy, đôi mắt ấy, bàn tay ấy… làm tôi không sao chạmtới. Và tôi có bạn gái.- Cô ấy là người như thế nào?- Một người bình thường.-…- Em có buồn không?Cô ấy không nói gì. Cuộc nói chuyện rơi tõm vào khoảng không yên tĩnh.Gió mùa hạ thổi lồng lộng. Tôi chợt nhớ tiếng gió của mùa đông ấy.- Em còn nhớ không?- Tiếng gió ấy à?- Ừ. Tiếng gió và những cú điện thoại.- Em đứng ngoài ban công đấy.- Tại sao?- Sẽ có một ngày em theo gió bay xa.Cô ấy đưa tay vuốt tóc và mỉm cười. Tôi thấy tim mình đau nhói.5. Cô ấy khóc trong điện thoại. Chưa bao giờ cô ấy như vậy. Cô ấy bảo rằnghãy để cô ấy khóc. Tiếng khóc của cô lẫn cùng tiếng “leng keng” của haichiếc vòng tay. Có lẽ mỗi lần nước mắt rơi là cô ấy lại lau ngay. “Em cứkhóc đi, đừng lau vội”, tôi cố gắng an ủi. Cô ấy nói gì đó tôi nghe không rõ.Tự nhiên lòng tôi chùng xuống. Cô ấy thực sự cô độc.6. Trong số những người bạn cùng trường Đại học, thì cô ấy là người duynhất tôi chưa có ảnh kỉ niệm. Tôi ngồi uống đến cốc cà phê thứ ba thì cô ấymới tìm được bức ảnh cũ. Ảnh chụp với 5 người bạn và 1 người đàn ông lớntuổi. Không khó để nhận ra cô, dù thực sự gương mặt cô đã khác đi so vớihồi bé. Vẫn dáng ngồi ấy. Vẫn là bàn tay ấy. Vẫn đôi mắt ấy.- Trông như mắt người chết, phải không?Giọng cô ấy vang lên làm tôi giật mình. Không hiểu sao cô ấy luôn đoánđược ý nghĩ của tôi. Cô ấy không bao giờ nói đùa. Đôi mắt màu xám. Màucủa sương khói. Như màu mắt người chết.- Em có thói quen sờ cổ tay trái từ khi nào?Cô ấy quay đi, tránh ánh nhìn của tôi. Căn phòng yên tĩnh hẳn. Chợt có tiếng“leng keng” của hai chiếc vòng tay. Cô ấy khẽ hát. Bài hát buồn.“ Em đã mơÁnh sáng chảy tràn qua kí ứcLấp lánh cả một miền hoài niệmMùa ấy, ngày ấy……trở về…” (*)7. Khi tôi ra trường và lao vào tìm việc làm thì chúng tôi ít liên lạc hẳn. Côấy có vẻ xanh và gầy hơn trước. Tôi vỗ vai cô ấy và bảo phải giữ gìn sứckhoẻ, thì cô ấy chỉ mỉm cười. Lúc quay lại, tôi vẫn thấy cô ấy đứng bên kiavỉa hè nhìn tôi. Cô ấy vẫy tay chào.8. Trời mưa rất to. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng toát. Cô ấy đang đợi tôi.Tôi chạy thật nhanh ...