Tôi đã lặng người, cố gạt nước mắt chảy vào trong khi thấy em “ôm ấp” trong vòng tay của kẻ khác trong khi đó em đang là vợ sắp cưới của tôi… Ngày ấy, em là một cô bé học sinh cấp 3, tinh nghịch, nhỏ nhắn xinh xắn, em đến bên tôi cũng thật nhẹ nhàng. Tôi đang là một anh lính nghĩa vụ, rời quê vào miền Nam công tác.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em nợ tình… anh phải khócEm nợ tình… anh phải khóc!Tôi đã lặng người, cố gạt nước mắt chảy vào trong khi thấy em “ôm ấp” trongvòng tay của kẻ khác trong khi đó em đang là vợ sắp cưới của tôi…Ngày ấy, em là một cô bé học sinh cấp 3, tinh nghịch, nhỏ nhắn xinh xắn, em đếnbên tôi cũng thật nhẹ nhàng. Tôi đang là một anh lính nghĩa vụ, rời quê vào miềnNam công tác. Vì hoàn cảnh ở quê khó khăn bố mẹ em đã gửi em vào Nam nhờcậu mợ nuôi dưỡng gần đơn vị tôi làm việc. Ấn tượng đầu tiên tôi gặp em đó làmột cô bé có khuôn mặt gầy gầy, thanh thoát, một vẻ đẹp cuốn hút, khó tả và mộtchất giọng rất đặc của quê tôi - miền Trung nắng gió.“Anh đi đứng hay hè! Xe em hỏng rồi kìa, bắt đền đó.Câu nói của cô bé làm tôi cũng phá cười “anh xin lỗi”, tôi vội vàng chạy lại đỡ côbé lên vừa xin lỗi rối rít. Tôi hỏi em tên gì? Cô bé không đáp, lấy nhanh chiếc xe từtay tôi rồi vội vàng đi thẳng không nói một lời. Kể từ hôm đó, hình ảnh cô bé ấy cứin mãi trong tâm trí tôi. Tôi tranh thủ ra ngoài nhiều hơn, để chờ em, để nhìn trộmem mỗi khi em tan học về và có lẽ tôi đã thích em từ ngay lần gặp đầu tiên ấy.Thấm thoắt cũng gần một năm trôi qua, sự kiên trì của tôi đã làm em bị thuyếtphục. Cuối cùng em cũng nhận tôi làm bạn. Hè năm ấy bỗng nhiên em chuyển vềNghệ An và học luôn ở đó. Không một lời từ biệt, có lẽ em cũng có cái khó củariêng mình. Sau một thời gian hỏi thăm bạn bè em tôi tìm được địa chỉ của em. Tôiđã viết thư cho em.Miền Nam vẫn gửi miền Bắc nỗi nhớ. Tôi không thể đếm được tôi đã viết choem bao nhiêu lá thư, dài bao nhiêu trang nhưng tình cảm của tôi luôn dành cho emrạo rực, vẫn đắm say, em vẫn im lặng, tôi vẫn chờ đợi. Sự chờ đợi đó của tôidường như đã có phép mầu nhiệm. Những ngày cuối cùng của thời cấp 3 em đãnhận lời yêu tôi. Kì thi đại học đầu tiên em quyết định vào miền Nam để được ởgần tôi.Năm ấy, em đã trượt đại học, tôi vẫn làm ở Đồng Nai, em ở lại Sài Gòn xin làmcông nhân trong một công ty may mặc. Nhìn dáng người gầy guộc, khuôn mặtđáng yêu của cô bé ngày nào lại càng làm cho trái tim của chàng công an trẻ tuổicàng mê mẩn, đắm say hơn, tôi lại càng thương em nhiều hơn. Tôi vẫn lên thămem thường xuyên vào những ngày nghỉ cuối tuần.Nhìn thấy em buồn, tôi cũng thấy lòng mình không yên, động viên, an ủi em cốgắng kì vọng thêm một năm nữa. Nhưng tôi biết hoàn cảnh của gia đình em bâygiờ sẽ khó khăn cho em hơn trong việc học, em phải vừa học vừa kiếm tiền đểtrang trải cuộc sống. Nhìn thấy hoàn cảnh đó, tôi đã đề nghị được giúp đỡ em. Saumột thời gian thuyết phục em cũng đồng ý sự giúp đỡ của tôi. Em nghỉ làm ở côngty và chú tâm hoàn toàn vào việc học.Thế là cuối cùng điều gì đến cũng đã đến, kì thi đại học năm ấy em đậu vào trườngy dược TPHCM với một số điểm khá cao. Tôi và em vui mừng khôn xiết, tình cảmcủa chúng tôi ngày càng trở nên gắn chặt hơn. Cả hai vẫn thường xuyên về thămbố mẹ hai bên gia đình vào những dịp hè và lễ tết, hai gia đình đồng ý và ủng hộcuộc hôn nhân đó của chúng tôi và chỉ chờ ngày em tốt nghiệp đại học như lời emước nguyện. Tôi đồng ý và chờ đợi ngày ấy đang đến gần… 6 năm em nhận lời yêu tôi, 6 năm ở Sài Gòn với biết bao nhiêu là kỉ niệm... (Ảnh minh họa)Thấm thoắt cũng đã gần 9 năm kể từ ngày tôi quen em, 6 năm em nhận lời yêu tôi,6 năm ở Sài Gòn với biết bao nhiêu là kỉ niệm, những con đường nào đi qua tôikhông thể nhớ hết nhưng con đường nào có em tôi đều nhớ, những con đường,những góc phố Sài Gòn và cả những công viên. Chúng tôi cùng lang thang, cùngtìm kiếm và trải nghiệm cuộc sống, tổ chức các chuyến đi chơi, dã ngoại vào dịpcuối tuần. Có lẽ đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất, tôi có em. Nhiều lúc tôinghĩ cuộc đời mình sau này không thể thiếu em, tôi yêu em hơn tất cả những gì tôicó thể nói.Em đã từng nói với tôi “anh là chồng sắp cưới của em và cũng là ân nhân của emsuốt đời này em không thể nào quên được ơn nghĩa đó”. Lúc ấy tôi chỉ cười và bảo“em ngốc lắm, đó là việc anh nên làm”. Suốt 6 năm em học ở Sài Gòn tôi vẫn giúpđỡ em hoàn toàn về kinh tế vì tôi nghĩ đó là một việc làm chính đáng, là tráchnhiệm bổn phận của một người chồng sắp cưới. Giờ đây, em ra trường và tìm đượcmột công việc ổn định ở Sài Gòn, em vẫn thế vẫn yêu tôi, vẫn chờ đợi.Hai tháng sau khi em tốt nghiệp ra trường và tìm được việc làm ổn định tại mộtbệnh viện tư ở thành phố. Tôi có chuyến công tác đột xuất về Tiền Giang nên việcliên lạc của em với tôi trong thời gian đấy cũng có phần nào vơi đi hẳn. Vì đặc thùcông việc tôi ít liên lạc ra ngoài hơn, chỗ tôi đang công tác lại là vùng núi xa nênthỉnh thoảng điện thoại mới có sóng liên lạc, có lúc phải chạy xe tới hàng chục câysố ra thị xã để thông báo tình hình về đơn vị. Khoảng 2 tháng nay tôi và một anhbạn nữa, chúng tôi sống như người rừng không liên lạc với ai bên ngoài, kể cả em.Trước khi đi bắt đầu chuyến công tác tôi có điện thoại dặn dò em những phầ ...