Danh mục

Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũ

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 985.38 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chỉ có một điều là tất cả những cử chỉ, hành vi của anh ngày hôm đó khiến nó biết rằng, có một anh chàng áo hồng đang để ý đến nó. Dành tặng cho những người bạn tên Phong của tôi, cho những người bạn đã, đang và sẽ yêu, những ai để tình yêu lạc mất và đã tìm thấy, cho những ai thích lang thang café và yêu thích Hồ Tây!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũEm sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũChỉ có một điều là tất cả những cử chỉ, hành vi của anh ngày hôm đó khiến nóbiết rằng, có một anh chàng áo hồng đang để ý đến nó.Dành tặng cho những người bạn tên Phong của tôi, cho những người bạn đã, đang và sẽ yêu, những ai để tình yêu lạc mất và đã tìm thấy, cho những ai thích lang thang café và yêu thích Hồ Tây!Một góc yên tĩnh của quán café...- Anh ơi, rút cục tình yêu là gì ạ? Hình như em đang vô tình, để hạnh phúc tuột trôiđi mất…Giọng nói tràn vào hư vô, ùa vào cùng tiếng ồn ào của dòng xe cộ. Hai con ngườidù đang nói chuyện với nhau nhưng dường như không có cùng một nhịp.Hãy cùng bắt đầu một câu chuyện tình về hai con người ở hai thế giới khác nhau,cùng xem họ để hạnh phúc đi mất và rồi tìm lại nó như thế nào, các bạn nhé? ***Snow café, 10h sáng của một ngày thứ Bảy.Đây được coi là khoảnh khắc định mệnh. Lần đầu tiên, nó gặp, mỉm cười và chàoanh. Với nó, anh cũng như tất cả những vị khách quen thuộc khác của Snow, nóluôn chào họ bằng một nụ cười thật tươi và giọng êm ru. Và anh không phải ngoạilệ. Anh không phải khách quen, ngược lại anh là người đầu tiên đến quán. Lạ, rấtlạ là khác.Theo lời mời mọc của nó, anh dùng món đồ ăn đắt nhất quán. Ngày hôm đó, nókhông có ấn tượng nhiều về anh, chỉ đơn thuần như rất, rất nhiều những vị kháchkhác của quán. Chỉ có một điều là tất cả những cử chỉ, hành vi của anh ngày hômđó khiến nó - một đứa vô cùng nhạy cảm - biết rằng: một anh chàng áo hồng đangđể ý đến nó, quan tâm đến nó. Và có lẽ, điều khiến anh chú ý đến nó là: cái nụ cườitoét rộng đến mang tai, nụ cười tươi và hóm nghịch khi nó đùa vui cùng nhân viêntrong quán.Snow café, tối của một ngày không xa.Ngày hôm đó, nó làm tầng 2. Dạo này hai chị em phân định rõ ràng, mỗi người làmmột tầng. Và không hiểu vì sao, nó thích làm tầng 2 dù rằng đi lại sẽ không tiệnbằng. Có lẽ vì ở tầng 2 nhìn ra Hồ Tây sẽ cảm thấy đẹp và phóng khoáng hơn. Nóyêu Hồ Tây! Và đó cũng là lý do nó nhận lời giúp ông anh làm việc ở đây. Bởi khiở Snow nó có thể ngắm thỏa thích vẻ đẹp mênh mông, trải dài miên man của hồ.Hồ Tây luôn cho nó cái cảm giác bình yên đến khó tả! Đẹp! Đẹp đến lạ kỳ!Hôm đó là 1 ngày đông khách, sau 1 khoảng thời gian vắng vì tiết trời mưa bão,Snow lại trở lại với những ngày đông vui nhộn nhịp bởi sự ra vào liên tục củakhách, bởi tiếng nói chuyện ồn ào. Nó bận rộn, tất bật với những vị khách, nhữngorder, những lời nhờ lấy cái này, cái khác. Nó và anh chàng Hải Anh (hot boychảnh chọe của quán) xoay như chong chóng. Trong một lần vào trong nhà lấy đồuống cho khách, nghe tiếng gọi “Em ơi!” rất to từ một bàn ở tầng 1, theo phản xạnó quay lại nhìn xem họ gọi gì. Nhưng sau biết là không cần gì, nó lại tất tưởi vớicông việc. Nó thấy những vị khách rất quen, đặc biệt người thanh niên trẻ ngồingoài. Nhưng nó lại không nhớ, gặp lúc nào? Đến bao giờ chưa?…Rồi bẵng một lúc, sau khi bận rộn với công việc, nó được nhàn rỗi nghỉ ngơi.Thỉnh thoảng, khi chạy lên chạy xuống giữa 2 tầng nó lại bắt gặp anh mắt của anhchàng đó nhìn nó. Nó thấy rất quen, nhưng lại không nhớ quen như thế nào?Hừm... Một lúc sau, như sực tỉnh, nó nhớ vị khách đó như thế nào? Đến quán baogiờ? Gọi đồ gì và thậm chí là mặc đồ gì? Nó mỉm cười vì hôm đầu tiên anh đến,quán ế ẩm và bàn của anh là bàn duy nhất thanh toán với số lượng moneylớn. Anh về, nó lại cười toe toét chào anh và như để nhắc anh rằng nó đã nhớ anhlà ai. Nó chào to kèm theo 1 nụ cười:- Em chào anh ạ! Hihi… Anh áo hồng.Anh chỉ đơn giản là mỉm cười với nó. Nụ cười dịu dàng như gió! ***Lần gặp thứ 3Lần nào anh cũng đến rất đông, cùng những người bạn khác nhau. Và hôm nay anhmặc áo hồng - chiếc áo lần đầu tiên gặp nhau. Nó vẫn cười cái nụ cười tươi như tỏanắng, như muốn truyền đến tất cả mọi người cái sự vui vẻ vốn dĩ hằng có trong nó.Anh đi cùng những người bạn và một chú nhóc rất dễ thương. Bé mũm mĩm đángyêu và ngố ngố. Anh cố gắng, cố gắng nhờ bé con truyền đạt cái thông điệp rằng:anh thích nó, rất thích nó. Nó biết, biết rất rõ. Nó vui… Nhưng nó tảng lờ tất cả,coi như chưa nghe thấy gì.Thế rồi, bé con cầm điện thoại chạy từ tầng 1 lên tầng 2, lên lên xuống xuống cốgắng bằng mọi giá xin bằng được số điện thoại của nó. Nó mỉm cười và thầm nghĩ:“Thiệt là dễ thương”.Nhưng anh chàng cũng như cậu nhóc đã thất bại, bởi cô bé Nhật Hy có nụ cườitrong sáng, hồn nhiên và dễ thương đó có suy nghĩ lại không hề đơn giản. Với cô,tình yêu là một cái gì đó rất ảo, mong manh và dễ vỡ. Cô bé không có niềm tin vàotình yêu. Bởi cô sợ sự tan vỡ. Sợ rằng một khi trao trái tim cho một ai đó, sẽ cóngày nó sẽ bị tan nát bởi giẫm đạp, chà nát...Và bởi với cô tình yêu như bong bóng xà phòng. Đẹp đấy nhưng sẽ vỡ tan n ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: