Danh mục

Em sẽ nắm tay chị đến hết kiếp này

Số trang: 38      Loại file: pdf      Dung lượng: 534.86 KB      Lượt xem: 20      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 13,000 VND Tải xuống file đầy đủ (38 trang) 0
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đã lâu lắm rồi kể từ khi chia tay với Han – chàng trai người Hàn và cũng là người yêu của cô, cô không còn nghe thấy từ “yêu” hay “thích” của một người con trai nào khác.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em sẽ nắm tay chị đến hết kiếp nàyEm sẽ nắm tay chị đến hết kiếp nàyĐã lâu lắm rồi kể từ khi chia tay với Han – chàng trai người Hàn và cũng làngười yêu của cô, cô không còn nghe thấy từ “yêu” hay “thích” của một ngườicon trai nào khác.1. Seoul, tháng 10. Một ngày chớm đôngLee xoa hai tay vào nhau, khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh buổi sáng sớm. Hôm naylà ngày cậu phải dậy sớm để mua đồ ăn sáng, chạy vòng vòng quanh khu phố màkhông chọn được món ngon nào vừa rẻ, vừa nhiều. Cuối cùng Lee quyết định muakhoai lang nướng, món người bạn chung phòng với cậu rất thích. Nhảy lên từngbậc cầu thang, Lee ôm túi khoai lang nướng vào người, hơi ấm và hương thơm củakhoai lang cứ như một bàn tay to lớn, ôm lấy cơ thể cậu, cảm giác thật tuyệt. Leevẫn mỉm cười, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa bước vào phòng.- Dung ơi! Dậy ăn sáng, em mua thứ chị thích nhất này. – Lee gõ vài lần vào cửaphòng ngủ, thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Lee hắng giọng, gọi lớn hơn– Dung ơi! Có dậy không thì bảo, em phá cửa xông vào bây giờ.- Cái thằng này bạo lực quá! Chị đang thay đồ, ra liền. Đừng có phá cửa xông vào,cẩn thận đui mắt. – Dung tung chăn, ngồi bật dậy. Mắt vẫn nhắm, nhưng cố làm ravẻ đã tỉnh, chỉnh giọng đủ độ lớn để Lee nghĩ rằng cô thức dậy lâu rồi.Lee hơi cau mày, quay lưng đi về bàn ăn. Đặt túi khoai còn ấm nóng xuống bàn,cậu đan hai tay vào nhau, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ như muốn phátung nó. Dung mở cửa bước ra, ngáp ngắn ngáp dài.- Không thấy lạnh hả Lee? Trời bắt đầu vào đông rồi đấy!- Mùa đông sắp đến chứ!- Ừ thì ý chị là như vậy đấy, có cần phải bắt bẻ như vậy không? Dù gì chị cũngrành tiếng việt hơn Lee là cái chắc! - Dung vừa nó, vừa đi về phía tủ quần áo củaLee, mở tủ chọn một chiếc áo len màu ghi rồi ném lại chỗ Lee. – Mặc vào đi, lỡ bịcảm lạnh thì khổ chị lắm.- Em bị cảm lạnh thì em khổ chứ chị thì có gì mà phải khổ.- Ai gu! Xem thằng em tôi nó lý lẽ kìa. – Dung đặt tay lên đầu Lee, xoa nhẹ.- Ai là thằng em của chị? – Lee hất tay Dung, cậu quay mặt, khoanh tay làm bộgiận hờn.Dung không nói gì, mỉm cười rồi đi rửa mặt. Cô và Lee đã sống chung nhà vớinhau được một năm rồi. Nhớ ngày đầu tiên Lee gõ cửa nhà, mếu máo vì vừa đi bộmột đoạn đường khá xa dưới trời tuyết, cậu nói không ra hơi bằng tiếng Hàn để xinở nhờ một đêm. Nhìn khuôn mặt với hai má đỏ ửng, Dung không khỏi xót thươngmà mở cửa cho Lee vào nhà không cần suy nghĩ. Cô mời Lee ăn tối, họ nói chuyệnvới nhau một lúc thì cả hai mới vỡ òa niềm hạnh phúc vì có chung một đặc điểm,họ đều là du học sinh. Dung hơn Lee bốn tuổi, Lee mang hai dòng máu Hàn – Việt.Bố Lee là người Hàn, mẹ Lee người Việt Nam, nhưng hiện giờ gia đình Lee lạiđang sống ở Singapore… Lee kể một hồi cũng thấy mệt huống chi Dung là ngườinghe, một gia đình khá phức tạp.Từ nhỏ, Lee đã được mẹ dạy nói tiếng Việt nên cậu giỏi cả hai ngôn ngữ. Khi họcđến năm ba đại học, cậu muốn đi du học và Lee đã chọn Hàn Quốc – Quê hươngthứ hai của mình. Ở Hàn Quốc, cậu không còn người thân, vì bố cậu là trẻ mồ côi.Lee rất tự hào về bố, vì ông đã kiên cường xây nên những thứ ở hiện tại bằng chínhkhả năng của mình, dù quá khứ của ông không được nhận đầy đủ tình yêu thương.Cái đêm Lee gõ cửa nhà Dung vì cậu đi lạc, địa chỉ nhà trọ bị rơi mất, điện thoạihết pin… tới lúc sắp gục ngã ngoài trời tuyết vì lạnh thì cậu thấy ánh sáng ấm áp từcửa sổ nhà Dung. Thế là đánh liều gõ cửa xin ở nhờ, Lee quen Dung. Vì chỗ ở củaDung gần trường Lee học, lại là đồng hương nên cuối cùng Dung đã chấp nhận lờinăn nỉ của Lee – cho Lee ở lại cùng.- Dù sao nam nữ ở chung nhà cũng không được tốt cho lắm. Thế nên chị sẽ ngủtrong phòng ngủ, còn em cứ dọn đồ ở góc kia, mai chị em mình đi mua giườngmới, thế là xong!- Chị yên tâm, chị cũng không phải mẫu người của em. Quyết định vậy đi!2. Seoul, tháng 12. Tuyết rơi trắng xóa một vùng trời.- Hôm nay chị lên thư viện, có đi cùng chị không? – Dung lay nhẹ cánh tay Lee.Lee mắt vẫn nhắm, thều thào nói không ra hơi.- Em lạnh quá! Chị cho em mượn thêm cái mền.Lúc này Dung mới nhìn kỹ khuôn mặt Lee có phần tái nhợt, hai má đỏ lên, môi tímlại. Dung đưa tay đặt lên trán, thấy vẫn chưa chắc ăn, cô cúi xuống áp má vào tránLee như mẹ cô vẫn hay làm khi cô bị ốm.- Nóng quá! Em bị sốt rồi. Thôi chết! Thuốc trong nhà hết mất rồi, em chịu khó ởnhà một lúc, chị chạy ra hiệu thuốc mua cho em liều thuốc hạ sốt. – Nói rồi Dungkéo mền phủ kín người Lee, trừ khuôn mặt đang đỏ bừng như người say rượu. LúcDung định đứng lên thì bàn tay run run của Lee nắm chặt tay Dung.- Đừng đi! Chị đừng bỏ em một mình… Em xin chị!Nước mắt Lee chảy dài hai bên má, Dung hoảng hốt nhất thời không biết phải làmsao, cô ngồi xuống bên cạnh Lee, cũng nắm chặt tay Lee nhìn cậu lo lắng. Dungkhông hiểu tại sao Lee lại rơi nước mắt, nhưng thường thì khi người ta cầu xin mộtngười khác ở bên mình, có nghĩa là họ đang gặp chuyện khó vượt qua, hoặc họđang đau nỗi đau ở quá khứ. Lee rơi nước mắt vì mệt hay vì đang đau nỗi đau ámảnh quá khứ, Dung thật sự muốn hỏi Lee chuyện gì xảy ra mà khiến một cậu contrai hơn hai tháng qua tỏ ra lạnh lùng với cô, giờ đây lại cầu xin cô ở bên cạnh.- Em cứ nắm tay chị thế này thì làm sao mà khỏi ốm được, để chị đi nấu cháo choem ăn nha.- Chị… chị cho em đi theo với!- Em buồn cười nhỉ? Người giờ không còn chút sức lực nào, thế mà còn đòi theo ainữa.Mặc kệ Dung nói như gắt, Lee vẫn dùng hết sức lực còn lại để nắm chặt lấy tayDung. Nhưng Dung không biết một điều chỉ có Lee mới cảm nhận được, giây phútcô áp má vào trán Lee, một dòng cảm xúc mãnh liệt dồn ép trái tim Lee khiến nómuốn nổ tung khỏi lồng ngực, khiến hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn và Leecần một thứ gì đó để ngăn những điều ấy lại. Lạ kỳ là khi nắm được tay Dung, mọibất ổn trở về trạng thái cân bằng, chỉ còn cơn sốt vẫn hành hạ Lee, nhưng cậu cóthể thở một các ...

Tài liệu được xem nhiều: