Tiếng chuông giáo đường thánh thoát ngân vang trong đêm Ðông lạnh lẽo, báo hiệu lễ mừng ngày Chúa giáng trần sắp bắt đầu. Tuy nhiên, vẫn còn đến hơn bốn mươi lăm phút nữa thì nhà thờ mới chính thức làm lễ nửa đêm. Ngự ngồi vào bàn phấn, kẽ lại nét chân mày, đánh thêm lớp phấn hồng lên khuôn mặt ảo não, phiền muộn. Ðã lâu rồi, ước chừng có hơn sáu năm, Ngự chưa hề cầm đến bông phấn, thỏi son. Từ ngày Cộng sản chiếm Miền Nam, gia đình Ngự xuống dốc thê thảm! Nguồn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ðêm Thánh Vô Cùng Ðêm Thánh Vô CùngTiếng chuông giáo đường thánh thoát ngân vang trong đêm Ðông lạnh lẽo, báo hiệu lễmừng ngày Chúa giáng trần sắp bắt đầu. Tuy nhiên, vẫn còn đến hơn bốn mươi lăm phútnữa thì nhà thờ mới chính thức làm lễ nửa đêm.Ngự ngồi vào bàn phấn, kẽ lại nét chân mày, đánh thêm lớp phấn hồng lên khuôn mặt ảonão, phiền muộn. Ðã lâu rồi, ước chừng có hơn sáu năm, Ngự chưa hề cầm đến bôngphấn, thỏi son. Từ ngày Cộng sản chiếm Miền Nam, gia đình Ngự xuống dốc thê thảm!Nguồn tài chánh của gia đình đã hoàn toàn bị cắt dứt. Ba Ngự phải đi trình diện “học tậpcải tạo”, rồi ông bị đưa ra Bắc và sau cùng thì bỏ xác nơi rừng thiêng nước độc. Anh Lêcũng đi trình diện cùng lượt với Ba, mặc dù anh không bị đưa ra Bắc nhưng bị đày đi hếttrại tù này đến trại tù khác, và rồi anh cũng đã đi về với Chúa. Còn chị Phi, vợ anh Lê,sau khi được tin anh Lê mất, chị đã tìm cách vượt biên cùng với hai cháu nhỏ. Nhưng rồiNgự chẳng bao giờ nhận được tin tức của chị Phi cùng với hai cháu! Mặc dù sức yếu, mẹNgự cũng phải xông xáo để tìm kế sinh nhai cho gia đình, một mặt tiếp tế thực phẩm choanh Lê và Ba khi hai người còn sống trong trại tù, mặt khác bà phải dành dụm tiền để choNgự vượt biên. Bà cụ nhất định ở lại chờ ngày anh Lê và Ba trở về. Nhưng ngày ấykhông bao giờ hiện thực!Ngự rơm rớm nước mắt khi nghĩ đến Mẹ, anh Lê và Ba. Phần Ba thì đã yên phận rồi, mặcdù khi chết ông không được dịp nhìn mặt vợ con và xác ông thì bị vùi dập nơi xó rừngViệt Bắc. Ngự thấy thương Mẹ vô cùng! Nàng đâu muốn xa Mẹ. Vì bà cụ thôi thúc nênnàng buộc lòng phải ra đi. Nàng tự hỏi: Ra đi để làm gì khi tình thân yêu ruột thịt bị xalìa, chia cách? Ra đi để được sống an nhàn nơi xứ người hay vẫn mãi mãi ôm bên mìnhnỗi đau buồn xót xa? Ngự tự hỏi chính lòng mình, nhưng nàng lại không dám nghĩ đếncâu trả lời.Cái giá Tự Do bao giờ vẫn đắt, Ngự nghĩ thế. Và cái giá ấy còn đắt hơn cả ngọc ngà châubáu của các ông hoàng bà chúa. Tám lượng vàng để đổi lấy Tự Do, thật chưa thấm vàođâu nếu so với tiết trinh của người con gái. Những sự vất vả, gian nguy trong chuyến hảitrình cũng không thấm gì nếu so với những giờ phút kinh hoàng trên hoang đảo! Ngựphải cố nuốt chính nước mắt của mình để còn can đảm mà sống còn. Ngự phải cố gắngxua đuổi các cơn kinh hoàng cùng cực ấy để còn được gọi là con người -- một con ngườimang cái thân thể nát nhầu cùng cực qua bao cơn bão táp vùi dập của bọn mặt người tâmthú nơi hoang đảo xa xôi. Chúa đã ban cho Ngự một nghị lực thật phi thường, vượt quacác cơn đau đớn cùng cực đó. Chúa đã làm sống lại nơi nàng một ý chí phi thường. Chúaơi! Con đã làm gì nên tội mà hôm nay con phải bị thử thách và hứng chịu nỗi đau khổtriền miên cùng nhục nhã ê chề này? Ngự không dám cho mẹ nàng hay sự bất trắc đã xảyđến với nàng trên đường vượt biển. Vì cái hung tin đó sẽ làm cho mẹ nàng gánh nặngthêm nỗi đau khổ. Mẹ đã hứng chịu đau khổ quá nhiều rồi, đã quá sức đối với cái thân giàcòm cõi yếu đuối, thì lẽ nào nay lại chất chồng thêm lên vai mẹ những nỗi nhọc nhằn vôcớ? Thà một mình Ngự chịu đựng nỗi đau buồn bất tận đó. Một mình nàng biết, mộtmình nàng hay. Dù có nói ra thì chắc gì nàng sẽ vơi được nỗi buồn đau? Một người màNgự tin rằng sẽ sẵn sàng bao dung, tha thứ, và cảm thông nàng, đó chính là Chúa. Chúangự trên cao nhưng Chúa luôn luôn soi sáng tâm con người. Chúa yêu thương muôn loài.Chúa nâng đỡ vạn vật. Chúa cứu thế. Chúa hy sinh mạng sống để cứu thế nhân. Chưa baogiờ Ngự cảm thấy gần gũi với Chúa như lúc nầy. Chỉ có Chúa mới làm cho Ngự an tâmvà vững tin để mà sống. Xin Chúa yêu thương con, Chúa ơi!Ngự lau nước mắt, định tâm không suy nghĩ thêm nữa. Lòng nàng thanh thản trở lại saukhi vực nước mắt đã cạn. Ngự khoác chiếc áo ngự hàn, rồi thong dong bước ra đường.Cơn gió lạnh mùa Ðông làm Ngự phát rùng mình. Nàng thọc hai tay sâu vào túi áo để tìmhơi ấm. Bước chân Ngự đạp lên lớp tuyết đông đá nghe lào xào. Tuyết đã bắt đầu rơi từchập tối, lúc Ngự vừa ra khỏi sở làm. Ðêm Noël lạnh lẽo khiến lòng Ngự càng trống vắnghơn bao giờ hết. Ngôi giáo đường ở cách xa nhà Ngự năm khu phố, thế mà Ngự vẫn thíchđi bộ để tìm cảm giác cô đơn trong đêm Chúa ra đời. Chúa cũng cô đơn như bao người ởdưới trần thế này. Chính vì thế mà lòng Chúa mới bao dung và nâng đỡ con người trongcơn hoạn nạn ở trần gian.Ngự vừa đi vừa ngước nhìn các dãy lầu cao. Toàn khu phố bị phủ một màu tuyết trắngtinh. Các thân cây gầy guộc, xác xơ vẫn đứng im lìm chịu đựng cơn tuyết phủ dập vùi.Con người nào có hơn gì cây cỏ! Thiên nhiên làm chủ vạn vật; con người chỉ là sinh vậtnhỏ bé trong vũ trụ bao la. Dù ở nơi nào trên mặt đất, con người vẫn chỉ là sinh vật nằmtrong bàn tay của Thượng Ðế. Thế mà Quốc tế Cộng sản muốn làm chủ toàn vũ trụ!Chúng sẽ xây dựng được gì hay chỉ đầy đọa nhân dân để thỏa mãn dục vọng thấp hèn củachúng?Tiếng chuông giáo đường lại ngân vang từng hồi, như giục giã Ngự nên cất bước nhanhhơn. Nhưng bước chân nàng dường như bị ...