Danh mục

Em trốn lâu như thế đủ rồi Ngốc ạ

Số trang: 31      Loại file: pdf      Dung lượng: 246.54 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 15,000 VND Tải xuống file đầy đủ (31 trang) 0
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô vẫn thường vào yahoo, lẳng lặng off nick và nhìn nick anh sáng lên theo một khung giờ cố định. Đôi lúc cô mỉm cười vì thói quen không giống ai của minh. Cô cứ lặng lẽ dõi theo người con trai có đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Cũng không biết từ lúc nào, từ bao giờ anh xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt và lạnh lẽo mà cô tự mình ngăn tất cả những yêu thương đến bên
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em trốn lâu như thế đủ rồi Ngốc ạEm trốn lâu như thế đủ rồi Ngốc ạ ! 1. EMCô vẫn thường vào yahoo, lẳng lặng off nick và nhìn nick anh sáng lên theo mộtkhung giờ cố định. Đôi lúc cô mỉm cười vì thói quen không giống ai của minh. Côcứ lặng lẽ dõi theo người con trai có đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Cũng không biết từlúc nào, từ bao giờ anh xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt và lạnh lẽo mà cô tự mìnhngăn tất cả những yêu thương đến bên. Chỉ là cô lặng lẽ, vì không chắc đó là thứtình cảm gì?Yêu thương hay đơn giản chỉ là sự trống vắng của một trái tim đầy rẫy tổn thươngvà mong manh yếu ớt khi được quan tâm và quan tâm một cách rất chừng mực nhưvậy.Cô gặp anh lần đầu tiên khi chuyển đến chung cư cách đây gần hai năm, căn hộ nơianh ở nhìn thẳng sang hướng ban công nhà cô. Cô thường có thói quen nhìn mọivật xung quanh mình, cô thích ngắm mưa, ngắm nhìn những dải mây vắt ngangqua dải yếm trời. Đôi lúc, cô để cho mình mơ mộng và tự mình tìm kiếm nhữngniềm vui nhỏ bé xung quanh. Tự mỉm cười với những điều gần gũi giản dị và cũngchẳng nhớ rõ là lí do vì sao cô quen anh. Chỉ biết sau khi vùi đầu vào sách vở, vàonhững trang sách cô viết cho một trang mạng xã hội, bỏ lại sau lưng những ngàylàm thêm mệt mỏi, trở về nhà mình là cô lại nhớ tới anh. Anh cứ như là một điều gìđó rất đỗi thân quen, nhưng cũng xa vời lắm. Quen vừa đủ quen, quen chưa đủthân. Cứ như một mối quan hê không có ràng buộc, nhưng cũng không quá hờihợt.Cô hay mở cửa sổ chat, nhìn vào avantar của anh, lúc là hình anh cười tươi nhẹnhàng, lúc lại là tấm hình tay anh che mất nửa khuôn mặt. Anh thay avantar đi lạiqua hai tấm hình đó, phần nào cô đoán được tâm trạng của anh. Cô thường chophép mình online trước giờ out của anh đúng 30 phút. Thường là lúc 10h30. Côcũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy. Cũng lâu lâu anh buzz cô một tiếng,rồi hai anh em lại nói chuyện linh tinh. Mọi chuyện bắt đầu thường không đầukhông cuối, cô lặng im nghe anh kể chuyện, cười với cái icon nhăn nhó khi anhchọc cô. Và cứ thế như một thói quen cô vẫn làm hằng ngày.Cô thường đứng ở ban công nhìn mông lung mọi vật. Thường là những buổi chiềucó nắng hắt dài vắt qua lan can, hay những ngày mưa lắc rắc hạt lên khung cảnh.Cũng có thể là những đêm dài lạnh gió, hay những ngày mưa phủ màn mù mịt vàcô lặng ngắm những hạt mưa nhảy múa vũ khúc dưới ánh đèn đường. Và có lẽcũng chỉ có như thế cô mới nhìn thấy anh. Cô thấy bóng anh in dài lên bức tườnglúc cặm cụi bên bàn làm việc, cô thấy anh vui vẻ khe khẽ hát khi đứng ở ban côngtưới nước cho cây. Cô thấy cả ánh mắt xa xăm khi ngồi nép sâu vào trong, và nhưnghe rõ cả tiếng thở dài của anh gửi vào nỗi trăn trở chẳng thể giãi bày.- Làm gì mà ngồi thơ thẩn nửa đêm thế con bé kia, nhát ma anh à?- Đại gia mà, buồn tình đem bia ra uống cho một số thành phần tức chơi vậy đó!Bên kia ban công anh cười lớn, nụ cười ha hả, cô chẳng nhìn rõ, nhưng cũng vuilây theo tiếng cười, dù lòng cô chua chát những nỗi niềm và cả những muộn phiềnxưa cũ. Cô cũng mỉm cười theo anh.- Ghê nhé! nay còn có buồn tình nữa cơ. Ngồi vắt vẻo ban công, uống bia thế dânphòng đi qua tưởng ấy ấy họ kêu Huyndai đến chở đi giờ.- Dạ, anh yên tâm, có kêu em đi em cũng đợi để anh đi cùng.…..Cứ thế, những cuộc nói chuyện không đầu, không cuối. Chỉ biết đó là những điềumà cô hằng mong muốn mỗi khi đưa mắt nhìn qua ban công nhà anh. Lạ là chẳngbao giờ cô mở lời hỏi thăm anh trước cả. Thấy dáng anh đi ra, anh mở lời thì cônói chuyện, anh im lặng cô cũng lặng theo những câu hỏi của mình. Có vẻ như đólà bức tường để cô không cho phép mình lún quá sâu vào thứ tình cảm ấy. Cô thíchnhư bây giờ. Anh vẫn là một điều gì đó cô chẳng thể một lần gọi thành tên.Cô online rất muộn, có nhiều hôm chẳng biết làm gì cô ngồi nhìn màn hình vi tínhsuốt cả đêm. Lâu lâu cô gõ đôi ba dòng cảm xúc đối lập, lạc lõng vào trang wordđang mở dở, chẳng mục đích rõ ràng. Chỉ biết trong cuộc sống cô độc của cô, dầndần xuất hiện một người chẳng lạ, chẳng quen, chẳng thân thiết cũng không hờihợt. Mọi việc chỉ dừng lại ở mức bình thường. Vậy mà, mối quan hệ chẳng gọithành tên này, lại luôn là một điều gì đó khiến cô trân trọng.Bất chợt cô nghĩ, hình như mình để bóng anh in sâu quá mất rồi! Nhưng trái timcủa cô bây giờ đã quá đủ những vết thương. Cô cố hàn gắn những gì đã mất mát,nhưng vẫn chưa đủ niềm tin để mở lòng mình. Cũng có thể giữ một tình cảm chẳnggọi được thành tên lại hay hơn là đi đến một điều gì đó mà chẳng ai chắc chắnđược.2. ANHCuộc sống của tôi đơn giản, một công việc không quá bận rộn, một mức lương đủsống, và cứ thế những chuỗi ngày trôi qua, đi làm, về nhà, quan hệ bạn bè đồngnghiệp. Tôi mặc định cho mình những công việc như thế từ ngày người đó bỏ rơitôi đến với một người khác. Cũng đã có thời gian tôi lao đầu vào kiếm tiền, làmviệc như điên,bất cần mọi suy nghĩ và cố mở rộng tất cả những mối quan hệ, ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: