Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói quen xa xỉ dành cho những người hiếm muộn thời gian…như cô. Ngồi uống trà nóng và đùa cợt. Cô nhắn tin cho một người đàn ông, nói phong lông mấy câu khiến cho anh ta hoảng hốt. Rồi lại nhẹ nhàng nói khe khẽ: “Em đùa đấy!” Người đàn ông giận sôi gan, tức điên người, nhưng chẳng làm gì được cô. Anh ta chỉ thở dài: - Em! - Dạ? - Em có biết điều em giỏi nhất là gì không? - Dạ không ạ – Cô tỏ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em yêu anh! Là em nói thật… Em yêu anh! Là em nói thật…Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói quen xa xỉ dành cho nhữngngười hiếm muộn thời gian…như cô. Ngồi uống trà nóng và đùa cợt. Cônhắn tin cho một người đàn ông, nói phong lông mấy câu khiến cho anh tahoảng hốt. Rồi lại nhẹ nhàng nói khe khẽ: “Em đùa đấy!”Người đàn ông giận sôi gan, tức điên người, nhưng chẳng làm gì được cô.Anh ta chỉ thở dài:- Em!- Dạ?- Em có biết điều em giỏi nhất là gì không?- Dạ không ạ – Cô tỏ vẻ ngây thơ. Tất nhiên, cô không phải là nai, rõ ràng,cô là cáo. Thỉnh thoảng còn bố láo hơn cả hồ ly. Cô tỉnh táo biết mình nói gì,làm gì? Thậm chí ngay cả trong giấc mơ, đôi khi cô cũng dùng thủ đoạn. Saocó chuyện cô không biết, anh ta tính nói tiếp điều gì chứ? Miệng cô hơinhếch lên. Uống một ngụm trà. “Chẹp chẹp”. Tiếng chẹp chẹp của cô khiếnlông mày anh nhíu lại. Khó chịu. Hết sức khó chịu.- Em giỏi nhất việc tung hỏa mù, Nửa đùa nửa thật. Khiến chuyên nghiêmtúc trở nên vớ vẩn, và những câu nói thật giống với nói đùa. – Anh nói vớimột giọng điệu vô cùng nghiêm túc.Ừ, anh nghiêm túc, còn cô thì sao? Cô tỏ vẻ ngạc nhiên?- Em thật như vậy sao?- Lẽ nào em không biết?- Em giả tạo quá rồi – Cô mếu máo.Anh thở dài. Hơi thở hắt ra phả vào điện thoại. Cô có thể nghe thấy tiếng thởấy rất rõ, rất rõ.- Thôi, em ngủ sớm đi. Take care bản thân một chút – Anh nói rồi, khôngđợi cô trả lời, tiếng tút tút ở điện thoại đã vang lên thành vệt dài.Anh hiểu, cô chẳng bao giờ có ý định bộc lộ một phần thật thà hiếm hoitrong con người mình cho anh thấy được. Cô thích chơi trò mèo vờn chuột.Cái trò mà cô cho rằng nó an toàn. Nhưng thực ra, lại là trò chơi nguy hiểmnhất.Trò chơi này có nội dung như sau: Nửa đùa nửa thật. Thật là đùa mà đùa làthật. Rất dễ dàng nhận vơ, nên không ai dám nhận, vì sợ nhận bừa. Tinh tế lànhư thế!Anh thả mình xuống giường. Nhắm mắt. Hít một hơi thật sâu. Anh có yêu côđâu. Sao phải bận lòng?…………………Cô cười, điện thoại đã tắt. Cô nhớ những tháng ngày nặng nhọc. Khi cô chờđiện thoại của anh mỗi tối. Cô nhìn màn hình điện thoại liên tục. Tới mức côthầm nghĩ, nếu ánh nhìn của cô đủ sức phát ra lửa, thì chiếc điện thoại đãbốc khói tan tành từ lâu rồi.Anh không gọi.Một tin nhắn cũng bỗng trở thành ân huệ hiếm hoi.Cô đã nhắn 1 tin nhắn, 2 tin nhắn, 3 tin nhắn… rồi cô không nhắn nữa.Có những buổi trưa cô mệt phờ. Cầm máy lên gọi cho anh, mong anh nóidăm ba câu an ủi.Nhưng lúc thì máy bận, khi lại chẳng ai nghe. Rồi anh cũng không gọi lại.Chẳng lẽ, anh không thấy cuộc gọi nhỡ hay sao?Dần dần, cô thấy mình đã lao vào anh vội vã quá.Cứ như thể lột trần truồng nằm trên giường và nói rằng là… anh hãy thoảimái làm gì em thì làm đi.Chẳng khác nào một miếng thịt lợn đầy mỡ, nhìn thôi đã đủ ngán ngẩm rồi.Anh sẽ chẳng buồn quan tâm tới.Tình cảm là vậy, chạy theo nó, nó trốn mình.Thậm chí trốn rất kỹ.Cô không phải không suy nghĩ về anh nữa, chỉ là, cô kiểm soát bản thânmình tốt hơn trước một chút thôi.………………………..Sinh nhật anh, cô mua quà, nhưng không tặng.Cái gì anh cũng có. Cô nhăn nhó suốt cả tháng trời để tìm quà tặng cho anh.Cuối cùng, cô đã mua cho anh một chiếc áo sơ mi.Nhưng cô thấy, như vậy thì tầm thường quá.Cô lại mua thêm một chai nước hoa.Vẫn chưa đủ, thiếu thiếu thứ gì. Cô thấy thật kỳ cục.Vậy là, sau 1 tháng, số quà sinh nhật cô mua cho anh đã có thể chất đầy mộtthùng.Nhưng rốt cục, cô không tặng. Cô giả vờ… quên, không nhớ sinh nhật anh.…………………………..Thực ra, anh biết, cô có lòng tự trọng của mình. Không thể nào bám đuổitheo anh da diết, để anh chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ.Anh mặc kệ cô – cũng không phải do anh cố tình.Anh chỉ sợ, cô yêu anh tha thiết quá.Lúc đó, anh sẽ chả biết phải làm sao?!Anh thấy mình, rõ ràng là chưa sẵn sàng, đón nhận tình cảm ấy. Nó nóngbỏng quá, anh sợ mình sẽ bị phỏng, khi lỡ tay nắm chặt nó rồi.Nhưng để đẩy nó cho một người khác, quả thực, anh không can tâm, anhkhông đành lòng.Cô đã yêu anh bằng tất cả tình yêu nồng nàn nhất. Nhưng lòng tự trọng caongất của cô cũng rất biết điểm dừng. Nếu tình yêu là một đoàn tàu siêu tốc,thì lòng tự trọng ấy của cô giống như chiếc phanh hữu hiệu của đoàn tàu ấyvậy.Từ lúc cô sử dụng chiếc phanh ấy một cách hiệu quả, anh dần dần đã khôngcòn nhận ra cô nữa.Anh thấy cuộc sống của cô bắt đầu xuất hiện nhiều hơn một chàng trai,ngoài anh. Cô cũng không còn nhắn tin hỏi: “Anh đang làm gì?” vào mỗi khianh bận rộn, những buổi trưa, buổi tối.Thời gian đầu, anh còn nghĩ, cô bắt chước anh, nhắn 10 tin trả lời 1. Thóiquen này, anh hay sử dụng lắm. Sau này, anh lờ mờ nhận ra, hình như côkhông chỉ bắt chước anh, mà còn làm tốt hơn anh.Cô làm cho anh khó chịu.Tin nhắn của cô chỉ ngắn gọi khoảng vài từ, kiểu như: “Thế à?”, “Okie”,“Ừ”, “Vâng”, “Không!”Anh bực. Anh mặc kệ cô. Thì… cô cũng mặc kệ anh.Anh cảm giác như ván bài đang hồi kết thì bỗng dưng lật ngược. Chẳng hiểuđược ai th ...