Chồng yêu, em thèm được gọi, được nghe giọng của anh quá. Nhưng chắc chắn không được đâu vì giờ này anh đang ở nhà, bên cạnh anh còn có người ta, và anh không hề muốn làm người ấy buồn lòng, nghi ngờ… Đành vậy, em chôn giấu nỗi nhớ trong tim, cũng không thể khóc! Anh à! Em thích câu hát “Ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc, và em, em chưa thuộc về ai…”!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em yêu anh vô cùngEm yêu anh vô cùngChồng yêu, em thèm được gọi, được nghe giọng của anh quá. Nhưng chắc chắnkhông được đâu vì giờ này anh đang ở nhà, bên cạnh anh còn có người ta, và anhkhông hề muốn làm người ấy buồn lòng, nghi ngờ… Đành vậy, em chôn giấu nỗinhớ trong tim, cũng không thể khóc!Anh à! Em thích câu hát “Ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc, và em,em chưa thuộc về ai…”! Đã bao lần em nhìn vào điện thoại một cách vô thức, dẫubiết rằng nó sẽ chẳng reo đâu. Anh đã về nhà được 4 hôm rồi, còn rất lâu nữa, anhmới xuống cơ quan, và đó sẽ là những ngày dài, thật buồn đối với em. Nhớ anh!Sao lúc nào em cũng có thể khóc được vậy, thật ngu ngốc phải không? Anh rấtghét mỗi khi em khóc mà! Anh à, giờ em cũng đang khóc đấy, với nỗi đau sâu tậntrong tim…Vì biết rằng, những dòng thư này, làm sao có thể gửi đến anh được vànếu có, cũng sẽ là ngày em phải rời xa anh mãi mãi.Mình gặp nhau đúng là duyên phận, chỉ có điều chúng ta có duyên mà không cónợ, chúng ta gặp nhau quá muộn mà thôi. Biết nói sao đây, cho anh hiểu hết đượclòng em lúc này. Em đau đớn, nhớ anh đến vô cùng.Chúng ta xét cho cùng có quá nhiều điểm giống nhau nên sẽ không thể đến vớinhau được đâu anh nhỉ? Mình cùng họ, cùng tháng, năm sinh, anh chỉ sinh trướcem có 2 ngày… Em nhớ mình đã cùng nhau sinh nhật ở Hà Nội đúng không anh?Sinh nhật không hoa, không bánh, không nến…nhưng thật vui. Tên con gái anh,vốn dĩ là cái tên em định đặt cho đứa con gái đầu lòng, lại còn thích ăn loại quảgiống nhau nữa chứ. Và rồi cùng tính trẻ con giống nhau...Kể ra lại càng thêm buồn, em biết rằng rồi chúng ta sẽ không thể đi cùng nhau trênmột con đường nữa đâu bởi em không còn chút tình cảm với người đàn ông đượcgọi là chồng mình một cách danh chính ngôn thuận, nhưng tình cảm của anh vớingười được gọi là vợ anh, còn sâu đậm lắm. Chồng yêu! Mỗi lần anh về nhà, làmỗi lần em hờn ghen, đau nhói trong tim, nhưng lúc nào cũng vui vẻ, bảo anh hãythật thoải mái, hãy chăm sóc và bù đắp cho người ta. Thật nực cười phải không?Em đâu có tư cách gì mà ghen ngược đời như thế chứ. Và anh cũng luôn rất khéoléo an ủi em rằng, về nhà anh không thấy vui, không hạnh phúc, chỉ biết chơi cùngcon gái thôi. Anh đâu biết rằng, đến bây giờ trong đầu em vẫn hiện lên thật rõ néttừng dòng tin anh nhắn cho người ta, thật dịu dàng, đầy yêu thương…Trời ơi! Rõràng là em rất trẻ con mà, sao em có thể ghen với người ta cơ chứ? Điều đó có gìkhó hiểu đâu, khi anh vẫn luôn yêu thương người ta, có trách nhiệm với con gái?Em thật ích kỉ, nhỏ nhen phải không? Nếu không rời xa anh bây giờ, em sợ mìnhsẽ không thể chịu được thêm những lần như thế, khi vô tình phát hiện ra những lờiyêu thương từ anh, những lời nói mà chưa bao giờ em được nhận từ người đượcgọi là chồng em.Được gặp anh là điều hạnh phúc lớn nhất của em trong cuộc đời này. Anh có tinkhông, khi em nói rằng anh là người đàn ông em thương nhất, dù gặp anh khi đãquá muộn, chưa có ai làm em được sống trong cảm giác yêu thương như anh, vàcũng chưa có ai khiến em khóc nhiều bằng anh. Có những lúc em muốn rời xa anhđể chấm dứt mọi khổ đau, ngang trái, nhưng càng cố gắng em càng hiểu mình sẽkhổ đau nhiều hơn. Rồi những lúc giận nhau, khi anh nói với em những lời tànnhẫn, em lại điên cuồng níu kéo anh ở lại. Em sợ, sợ có một ngày em không thểnghe được tiếng nói thân quen ấy, sợ có một ngày em không thể biết gì về anh. Emđã cố giữ anh ở lại bên mình, thuyết phục anh rằng, anh đừng xua đuổi em, hãy đểem ở lại bên anh, đến khi anh về với gia đình, hoàn cảnh sẽ tự bắt em phải biếtchấp nhận…Và bây giờ, khi anh đang hạnh phúc bên người ta, dù chỉ là tạm thờithôi, em đã thấy đau quặn trong tim. Mỗi ngày, em đều mong ngóng, chờ đợi từanh một cuộc điện thoại, nghe anh gọi rồi, lại thấy tủi thân vô cùng, vì anh toàntranh thủ, hỏi được vài câu, vì sợ bị phát hiện…Trong những cuộc điện thoại hiếmhoi đó, em hiểu, mình đâu có giá trị gì? Có chăng, chỉ là rất nhỏ bé, vì ẩn sau đấy,em biết là nỗi lo sợ của anh, nếu bị phát hiện gọi cho em, hạnh phúc gia đình anhsẽ bị ảnh hưởng… Thế thì, một kẻ ngốc như em đâu thể hi vọng vào một điều gì xaxôi hơn nữa phải không anh?Yêu anh, em đã liều giữ cho mình có em bé dù biết hậu quả sẽ vô cùng lớn và rồichuyện gì xảy ra, anh cũng đã biết…Em đã không giữ được…Đó là hiện tượngsảy thai, anh biết không? Thực chất, con mình đã được gần 3 tuần rồi đấy. Em losợ, giấu không cho anh biết, vì sợ anh sẽ rời xa em, như có lần anh đã nói. Chúngta không có gì ràng buộc nhau nên lần này, em lại nói dối anh là đã kiểm tra, bác sĩnói không sao, chỉ chảy máu trong thôi. Cho đến bây giờ, em vẫn ra máu, ngườicảm thấy choáng váng, khó chịu… nhưng rồi em sẽ ổn thôi, anh nhỉ? Nếu tha thứcho em được lần nói dối này, thì anh hãy tha thứ, còn nếu không em sẽ chịu như sựquả báo vậy…Từ bây giờ, em sẽ đi để anh được hạnh phúc trọn vẹn anh nhé! Em xin lỗi, em nhớlắm lời anh nói “Từ kh ...