Thông tin tài liệu:
Thành phố về đêm thật khác lạ. Vẫn những con người quá đỗi thân quen với mặt đường đầy bụi bặm nhưng lại không ồn ã như buổi sáng mà nó mang một vẻ tĩnh lặng, nhẹ nhàng và êm đềm. Có lẽ vì bản thân bóng tối cũng đã có trong mình sự lặng lẽ, giúp người ta dễ che đậy cảm xúc hơn, trầm mặc hơn. Và thành phố nhìn từ trên cao cũng thật thú vị. Cô thường có thói quen treo lên sân thượng của ngôi nhà trọ năm tầng để thưởng thức thứ cảm giác...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
EM YÊU GIÓ NHƯNG EM YÊU ANH HƠNEM YÊU GIÓ NHƯNG EM YÊU ANH HƠNThành phố về đêm thật khác lạ. Vẫn những con người quá đỗi thân quen với mặtđường đầy bụi bặm nhưng lại không ồn ã như buổi sáng mà nó mang một vẻ tĩnhlặng, nhẹ nhàng và êm đềm. Có lẽ vì bản thân bóng tối cũng đã có trong mình sựlặng lẽ, giúp người ta dễ che đậy cảm xúc hơn, trầm mặc hơn. Và thành phố nhìntừ trên cao cũng thật thú vị. Cô thường có thói quen treo lên sân thượng của ngôinhà trọ năm tầng để thưởng thức thứ cảm giác gió tràn qua cơ thể mát lạnh. Đôimắt nhắt lại, nghe gió thì thầm những câu chuyện kể bên tai. Cô yêu sự tĩnh lặngcủa màn đêm, yêu gió và yêu cả mùi hương lạ mà nó đem đến. Mọi người thườngnói cô là kẻ mơ mộng. Cô chỉ mỉm cười ôm lấy gió vào tim.Cô cứ nghĩ chỉ có gió mới làm cô rung động. Cô cứ nghĩ chỉ có gió mới mang lạinhững dịu êm. Nhưng khi anh đến, cô mới hiểu thế nào là những rung động từ sâuthẳm con tim bé dại nhất.Anh có một đôi mắt rất đẹp. Đó là thứ duy nhất khiến cô phải dừng lại, quên cảviệc lấy quyển sách trên giá chỉ để ngắm người con trai đang chăm chú đọc quyểntiểu thuyết dày cộp bên cạnh. Lông mi của anh thật dài, đen mà lại còn cong vútkhiến người khác phải ghen tị, đặc biệt với một đứa yêu cái đẹp như cô. Hiệu sáchngày hôm đó cũng không quá đông người nếu không cảnh tượng một đứa con gáicó một mẩu như chiếc kẹo đang há mồm đến gần chảy nước miếng nhìn người contrai cao ngất trước mặt thật đáng xấu hổ, có lẽ cô chẳng bao giờ dám ló mặt rađường nữa. Đến lúc phát hiện ra anh cũng đang tròn xoe mắt nhìn lại mình thì côchẳng kịp chạy trốn, giấu mình vào những giá sách. Anh phì cười làm cô càng đỏmặt lúng túng hơn, giá như có cái lỗ nào chui xuống thì cô nguyện không bao giờchui trở ra nữa. Anh gập lại cuốn sách, đặt nó lại vào giá rồi bước đến gần cô hơn.Anh cúi xuống nhìn cô bé đang đông cứng người lại vì xấu hổ, giọng trầm ấm thậtnhẹ nói.- Cô bé này muốn bức người bằng ánh mắt sao?- Cái gì? – Cô bị những lời nói của anh làm cho giận đến quên cả xấu hổ, đỏmặt nhìn lại anh. – Tôi… chỉ đang nhìn quyển sách trên tay anh thôi. Đừng có màđổ oan cho người khác.- Vậy ư. Vậy cho anh gửi lời xin lỗi nhé. Mà cô bé, muộn rồi không về nhàsao ra đường một mình như vậy? Học sinh cấp hai thì giờ này nên ngoan ngoãnngồi nhà học bài chứ?- Ai là học sinh cấp hai chứ? Tôi là sinh viên rồi đấy.- Cái gì? Em định lừa anh đấy à? Có mẩu thế này mà sinh viên rồi à. Khôngphải em là người lùn đấy chứ. – Anh ta tròn mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên nói.- Tôi ghét anh.Cô đá anh một cái vào chân rồi tức tối bỏ đi. Anh lặng lại một chút rồi như pháthiện ra trò đùa của mình đã làm tổn thương cô gái nhỏ đó, anh liền chạy theo. Anhngồi cạnh cô trên ghế đá trong công viên, lấy từ trong túi áo ra chiếc khăn tay mớimua ngặp ngừng đưa cho cô. Cô ngước mắt lên nhìn anh, gương mặt nhỏ xinh tèmnhem nước mắt làm anh thấy thương vô cùng. Anh cũng giống như những tên contrai khác, sợ nước mắt con gái. Anh bối rồi nói.- Xin lỗi, tôi không cố ý khiến cô khóc đâu. Chỉ là nhìn cô tôi không nghĩrằng cô là sinh viên tại..- Tôi biết tôi thấp bé, nhỏ con. Tôi cũng quen rồi nhưng thật xấu hổ khi bịanh phát hiện rằng mình đang nhìn trộm nên tôi…- Không sao đâu. Tôi cũng quen rồi.Anh cười thật tươi như trấn an tinh thần cô. Câu nói cùng cái nhún vai của anhkhiến cô bật cười. Cô nhận lấy chiếc khăn tay có chú thỏ nhỏ xinh lau gương mặtphúng phính ửng hồng của mình. Hai người ngồi nói chuyện với nhau rất nhiều.Tiếng cười cứ thế kéo dài cho tới khi màn đêm nhắc họ rằng trời đã muộn rồi. Từngày ấy, sân thượng thênh thang không chỉ có mình cô và gió, còn có một chàngtrai luôn thủ thỉ những câu chuyện ấm áp.Và cô nhận ra mình yêu anh. Từ bao giờ? Cô không rõ, chỉ biết rằng cô nhớ anh rấtnhiều, đến nỗi gió cũng không thể thổi nỗi nhớ kia đi thật xa. Cô đành nhờ giómang nỗi nhớ đền gần anh hơn để anh biết rằng có một người con gái luôn ngướclên bầu trời phía anh đang ngồi và đọc những tin nhắn dài thật dài.“Em yêu gió, gió luôn mang những muộn phiền của em đi xa, lau đi giọt nước mắttrên mi ướt. Em yêu những con gió mát lạnh mơn trớn má em dịu dàng. Em thíchcảm giác cuộn mình trong chăn, nghe gió ngân nga bài ca ngoài cửa sổ. Em đãtừng rất yêu gió chưa bao giờ nghĩ rằng có ai đó có thể xen vào giữa tình yêu đẹpấy. Nhưng anh đến và mang đến cho em những thứ còn hơn cả một cơn gió. Đôikhi em hỏi phải chăng gió gửi anh đến bởi vì gió phải đi xa? Em không biết chỉbiết trái tim nhỏ bé này cứ mãi nhắc thầm tên anh. Em nhận ra rằng : Em yêu giónhưng em yêu anh hơn. Em yêu anh.”Cô lấy hết can đảm kẹp bức thư màu hồng vào quyển sách tặng sinh nhật anh vớibao sự hồi hộp, lo lắng.Cô ngây người khi anh ôm cô thật chặt vào lòng. Hơi thở anh ấm nồng bên tai thậtdịu dàng. Tim cô đập mạnh đến mức nghe rõ cả những tiếng “bịch bịch”, đôi máhồng lên nón ...