Hôm ấy, cô bé Christine đến chơi nhà cô chị họ, cô Gabrielle. Hai cô bé đang chăm chỉ hăng say làm việc để may váy áo cho một con búp bê mà bà de Cémiane, mẹ Gabrielle, và cũng là bác của Christine, vừa cho Christine. Hai cô đã cắt được một chiếc áo sơ mi và một cái váy ngắn, thì người hầu bước vào. - Thưa hai cô, bà de Cémiane sai tôi vào mời hai cô ra ngoài vườn, chỗ bồn đất có mái che. Có một ông khách đang nói chuyện với bà. - Buồn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Francois Chú Bé Gù -Comtesse De SégurFrancois - Chú Bé Gù Comtesse De Ségur Francois - Chú Bé Gù Tác giả: Comtesse De Ségur Thể loại: Tuổi Học Trò Website: http://motsach.info Date: 20-October-2012Trang 1/81 http://motsach.infoFrancois - Chú Bé Gù Comtesse De Ségur Chương 1Hôm ấy, cô bé Christine đến chơi nhà cô chị họ, cô Gabrielle. Hai cô bé đang chăm chỉ hăngsay làm việc để may váy áo cho một con búp bê mà bà de Cémiane, mẹ Gabrielle, và cũng làbác của Christine, vừa cho Christine.Hai cô đã cắt được một chiếc áo sơ mi và một cái váy ngắn, thì người hầu bước vào.- Thưa hai cô, bà de Cémiane sai tôi vào mời hai cô ra ngoài vườn, chỗ bồn đất có mái che.Có một ông khách đang nói chuyện với bà.- Buồn thật! - Christine nói, - thế này thì em không sao may được áo cho búp bê, để rồi nó phảicởi trần và chịu lạnh.- Thế em muốn gì? Đành phải đi thôi! -Gabrielle nói.- Một mình em ở nhà, em không thể may được áo cho búp bê. Trời ơi! Khốn nạn thân emchẳng biết làm gì hết. - Christine nói, vẻ buồn rầu.- Thế sao em không nhờ vú nuôi may cho em một chiếc áo dài cho búp bê? - Gabrielle nói.- Bà vú nuôi của em không làm đâu: không bao giờ bà ấy làm một cái gì để cho em chơi,-Christine nói.- ồ, thế nếu chị may một chiếc cho em? Chị nghĩ chị sẽ làm được, chị sẽ cố gắng. Nhưng khôngthể ngay lúc này, mẹ chị đang đợi chị em chúng ta, thôi ta đi thôi.Christine ôm lấy chị và để Gabrielle kéo ra khỏi phòng. Hai chị em cùng chạy đến chỗ lối đi cómái che, nơi bà de Cémiane đang đi dạo cùng một ông khách, có một cậu bé đi theo ở sau ôngkhách một chút.Christine và Gabrielle nhìn cậu bé, tỏ vẻ ngạc nhiên. Cậu bé lớn hơn hai cô một chút, gươngmặt nom xinh xắn, đôi mắt hiền lành, thông minh. Gương mặt cậu ta nom rất dễ ưa, nhưng cậuta lại tỏ ra rụt rè, sợ hãi và lúng túng.Christine bước lại gần cậu bé, cầm lấy tay cậu và nói:- Lại đây, anh bé, lại đây chơi với chúng tôi, anh có ưng không?Chú bé nín lặng, vẻ nhút nhát; chăm chú nhìn Gabrielle và Christine. Hai cô bé hỏi chú bé tạisao không chịu lại chơi với các cô.- Vì tôi sợ các cô sẽ chế nhạo tôi như những người khác.- Chúng tôi chế nhạo anh ư? Tại sao lại chế nhạo anh? Tôi nhìn anh, tôi không hiểu tại saongười ta lại chế nhạo anh. Này Christine, em có thấy gì không?- Em chẳng thấy gì hết. - Christine đáp lại.Trang 2/81 http://motsach.infoFrancois - Chú Bé Gù Comtesse De SégurCậu bé ngạc nhiên khi thấy hai cô bé chấp nhận chơi với mình. Cậu tỏ ra rất sung sướng khiếnhai cô bé cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ.Ông de Nancé thốt kêu lên, chan chứa vui mừng:- Chao ôi! Hai cô bé tốt bụng quá! Hai cô ấy là con gái bà đấy ư? Hai cô đã vui lòng ôm hônthằng bé nhà tôi. Nó tỏ ra rất sung sướng!- Tại sao ông lại tỏ ra ngạc nhiên khi thấy hai cháu niềm nở tiếp đón cậu bé Franơois nhà ông?Nếu ngược lại, tôi mới thấy ngạc nhiên.Ông de Nancé cho bà Cémiane biết là con trai ông bị tàn tật một chút khiến nó hóa rụt rè và đãquen bị các em nhỏ khác chế giễu.Gabrielle và Christine, mỗi người cầm một tay cậu bé Franơois, kéo cậu bé cùng chạy. Tuy bịkéo chạy nhưng cậu bé vẫn cười, trong lòng cảm thấy hết sức vui. Hai cô bé hỏi tại sao lạikhông có ai chịu chơi với cậu vì các cô thấy cậu rất dễ ưa.Ông de Nancé cho các cô biết là Franơois bị gù sau lần bị ngã, và từ đó có những người độc ácđã chế nhạo em, thực là độc ác!Hai cô bé liền tìm xem cậu bé gù ở chỗ nào, Christine chợt kêu lên:- Đây này, ở trên lưng anh ấy, em trông thấy rồi. Chị có trông thấy không, chị Gabrielle?- ừ, chị trông thấy rồi, nhưng có sao đâu.Tội nghiệp anh bé! Anh nghĩ chúng tôi cũng sẽ chế nhạo anh ư? Như vậy là quá độc ác! Anhkhông phải sợ gì, phải không anh? Thế tên anh là gì? Mẹ anh ở đâu?- Tên tôi là Franơois, mẹ tôi đã mất rồi, tôi chưa hề được nhìn thấy mẹ, còn ba tôi đang nóichuyện với mẹ các cô đấy.Ông de Nancé ôm hôn mấy lần hai cô bé đã tỏ ra tốt quá đối với con trai ông, rồi ông đi tới chỗbà de Cémiane. Còn ba đứa trẻ, chúng rủ nhau vào khu rừng nhỏ để nhặt những quả dâu tây.Cùng nhặt dâu tây, chúng làm quen nhau nhiều hơn, hỏi nhau bao nhiêu tuổi, họ của nhau là gì.Gabrielle nói:- Mình lên bảy, còn Christine, em họ mình lên sáu. Thế còn cậu?.- Mình đã lên mười. - Franơoisđáp.- Thế là cậu bằng tuổi Bernard, anh mình.Anh ấy tốt lắm. Lúc này, anh ấy đang học ở nhà ông mục sư.- Trước đây, tôi không ở đây, ba tôi ở ý để chữa chạy cho tôi. Các bác sĩ ở đấy nói nếu ở ý, tôisẽ lớn lên và khỏi gù, còn trái lại ở đây tôi sẽ ngày càng gù hơn, vì thế tôi rất buồn.Hai cô bé ôm ...