Danh mục

G. W. G. Hegel - HIỆN TƯỢNG HỌC TINH THẦN [Phần 4]: TỰ-Ý THỨC_2

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 118.77 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nếu ta phân biệt chính xác hơn các yếu tố được chứa đựng ở đây, ta thấy rằng, ta có yếu tố đầu tiên là sự tự tồn của các hình thái độc lập tự chủ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
G. W. G. Hegel - HIỆN TƯỢNG HỌC TINH THẦN [Phần 4]: TỰ-Ý THỨC_2 G. W. G. Hegel - HIỆN TƯỢNG HỌC TINH THẦN [Phần 4]: TỰ-Ý THỨC § 171Nếu ta phân biệt chính xác hơn các yếu tố được chứa đựng ở đây, tathấy rằng, ta có yếu tố đầu tiên là sự tự tồn của các hình thái độc lập tựchủ, hay là sự đè nén (Unterdrückung) đối với cái gì là sự phân biệt tự-mình, nghĩa là, các hình thái không có sự tồn tại tự-mình, không có sựtự tồn. Nhưng, yếu tố thứ hai là sự phục tùng (Unterwerfung) của sựtự-tồn ấy trước tính vô tận của sự phân biệt. Trong yếu tố thứ nhất, đólà hình thái [hay phương cách] tự tồn [ổn định]; và do tính chất tồn tại-cho mình hay là do sự tồn tại trong tính quy định là bản thể vô tận, nóxuất hiện đối lập lại với bản thể phổ biến, phủ nhận tính trôi chảy và sựliên tục với bản thể này và tự khẳng định như là cái gì không bị tan rãtrong cái phổ biến này, trái lại, tự duy trì chính mình nhờ vào việc táchrời của nó ra khỏi bản tính tự nhiên vô cơ này của nó và tiêu thụ(Aufzehren) cái bản tính tự nhiên vô cơ này(308). Sự sống ở trong cáimôi trường trôi chảy phổ biến, một sự phơi bàyyên tĩnh [thụ động] (einruhiges Auseinanderlegen der Gestalten) những hình thái [hết sức đatạp], – chính nhờ thông qua hoạt động này – mà trở thành sự vận độngcủa những hình thái nói trên hay là trở thành Sự sống như là tiến trình(Leben als Prozess). [Ở đây], cái dòng chảy phổ biến, đơn giản là cái tồntại tự-mình (das Ansich), còn cái “khác” là sự phân biệt của các hìnhthái. Nhưng, bản thân dòng chảy này [cái môi trường trôi chảy này] trởthành “cái khác” là nhờ vào chính sự phân biệt nói trên, bởi vì, bây giờ,nó hiện hữu cho [hay trong quan hệ] với sự phân biệt ấy; sự phân biệtlà tự-mình và cho-mình và do đó, là sự vận động bất tận [không kếtthúc], qua đó cái môi trường yên tĩnh kia bị tiêu thụ [do đó, cái tồn tạiđược phân biệt trở thành]: sự sống như là cái sống thật (das Leben alsLebendiges).Tuy nhiên, sự đảo ngược này [của vị trí], chính vì lý do đó, lại là tính bịđảo ngược trong chính nó(309). | Cái bị tiêu thụ là cái bản chất: tính cáthể tự duy trì bản thân mình trênsự hao tổn của cái phổ biến và tựmang lại cho mình cảm giác thống nhất của chính mình với chính mìnhthì, khi làm như thế, cũng đồng thời thủ tiêu sự đối lập của nó với cáikhác; sự đối lập mà nhờ đó cá thể hiện hữu cho-mình. | Sự thống nhấtvới chính mình, – được cá thể tự mang lại cho mình – cũng chính là tínhliên tục trôi chảy của các sự phân biệt, hay là sự giải thể phổ biến(allgemeine Auflưsung) của chúng. Nhưng ngược lại, sự thủ tiêu [cáichết] của sự tự tồn cá thể cũng đồng thời là sự [tái] tạo ra sự tự-tồn[mới]. Vì lẽ bản chất của hình thái cá thể – sự sống phổ biến –, và cái gìtồn tại-cho-mình đều là cái bản thể đơn giản tự-mình, khi bản thể nàythiết định cái “khác” bên trong chính nó, nó thủ tiêu tính đơn giản haybản chất này của riêng nó, nghĩa là, nó phân chia tính đơn giản này; vàsự phân chia của dòng chảy liên tục không có sự phân biệt này chính làcái gì thiết định nên tính cá thể. Như thế, bản thể đơn giản của sự sốnglà sự phân hóa của chính nó thành những hình thái, và đồng thời là sựgiải thể của các sự phân biệt đang tự tồn này; và sự giải thể của sựphân hóa (Auflưsung der Entzweiung) cũng chính là [tiến trình] phânhóa [giới tính] hay là một tiến trình tạo ra những thành viên (einGliedern). Với việc này, cả hai phương diện của toàn bộ tiến trình đãđược phân biệt trước đây: một bên là việc thiết định cái hình thái cáthể nằm tách rời nhau một cách thụ động trong môi trường phổ biếncủa sự tồn tại độc lập tự chủ, và bên kia là tiến trình của sự sống nhậpchung lại với nhau. | Cái sau cũng lại chính là sự kiến tạo hình thái cũngnhư là sự thủ tiêu [một] hình thái [đã có]; và cái trước – việc thiết địnhhình thái – cũng chính là một sự thủ tiêu giống như khi nó là [tiến trình]tạo ra những thành viên [những hình thái cá thể ấy]. Cái yếu tố liên tục,trôi chảy thì bản thân chỉ là sự trừu tượng của cái bản chất, hay nóicách khác, nó chỉ là hiện thực [khi nó xuất hiện] như là [một] hình thái[nhất định]; và nó tự phân chia thành những thành viên là khi nó là mộtsự phân hóa của cái đã được phân chia thành hình thái hay là một sựgiải thể của hình thái này. Toàn bộ vòng tròn vận hành này tạo ra Sựsống. | Nó không phải là sự liên tục trực tiếp và sự bền chắc của bảnchất của nó như được trình bày lúc đầu, cũng không phải là hình thái tựtồn [ổn định] và cái yếu tố riêng biệt tồn tại cho-mình, cũng không phảilà tiến trình thuần túy của những hình thái này và cũng không phải là sựkết hợp đơn giản của tất cả những yếu tố ấy. | Trái lại, tiến trình của Sựsống là cái toàn bộ tự phát triển, giải thể sự phát triển của chính mìnhvà bảo tồn chính mình một cách đơn giản ngay trong toàn bộ tiến trìnhvận động này(310). § 172[III. Cái Tôi và sự Ham muốn:]Vì lẽ [ta] đã ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: