Thiên hạ gọi nó là Đồng. Dân xóm chợ, quen mồm, gọi Đồng bằng hỗn danh: Đồng "điên"! Điên là đúng, bởi Đồng ăn mặc hết sức cổ quái: áo nhét trong quần, nai nịt cẩn thận; nhưng đầu lại đội mũ rách, chân mang dép lê. Chưa hết, Đồng còn có thói quen hai tay đút túi đi ưỡn ẹo ngoài đường theo kiểu… người mẫu thời trang, miệng nghêu ngao hát. Bộ dạng Đồng - tóm lại là "hổng giống con nào trong mười hai con giáp!". Còn cái tên Đồng cũng đúng nốt. Tứ thời bát tiết...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gã điên Gã điên TRUYỆN NGẮN CỦA Y NGUYÊNThiên hạ gọi nó là Đồng. Dân xóm chợ, quen mồm, gọi Đồng bằng hỗn danh: Đồngđiên! Điên là đúng, bởi Đồng ăn mặc hết sức cổ quái: áo nhét trong quần, nai nịt cẩnthận; nhưng đầu lại đội mũ rách, chân mang dép lê. Chưa hết, Đồng còn có thói quen haitay đút túi đi ưỡn ẹo ngoài đường theo kiểu… người mẫu thời trang, miệng nghêu ngaohát. Bộ dạng Đồng - tóm lại là hổng giống con nào trong mười hai con giáp!.Còn cái tên Đồng cũng đúng nốt. Tứ thời bát tiết chỉ có chiếc sơ mi mỏng mảnh, cả ngàyhè đổ lửa cũng như ngày đông buốt ruột vậy mà Đồng ta không chết, không đau. Xem rachú chàng nếu chẳng phải Đồng thì chí ít cũng là Sắt…Dân xóm chợ chẳng phải là vô lí khi luôn mồm gọi: Đồng điên. Điên chính là lí lịchtrích ngang của Đồng. Cũng giống như ta nói Ông A - Viện sĩ; Ông B - Nhà văn hayÔng C - Giám đốc…Đồng điên sống bằng nghề… ăn xin. Nhưng Đồng không xin bừa bãi. Đồng có địa chỉhành nghề cẩn thận. Địa chỉ hành nghề của Đồng là các trạm xăng. Đồng túc trực ở trạmxăng từ sáng sớm, phụ giúp chủ hàng quét dọn, sau đó xin tiền lẻ của khách. Cách xincủa Đồng cũng rất lạ: Ông (bà) giúp cháu chút tiền lẻ, cháu sẽ cầu nguyện kẻ khuất mặtphò hộ ông (bà). Có vẻ như không phải Đồng đang xin mà là Đồng đang bán hàng; mónhàng phò hộ của những kẻ khuất mặt!Khách mua xăng có kẻ cho người không, nhưng đa số là cho. Trước tình trạng đường sábất ổn, tai nạn gia tăng, món hàng phò hộ của Đồng xem ra… thập phần có lí. Vài đồnglẻ đáng gì. Thôi, mua quách! Nhận được tiền, Đồng đứng thẳng người, nhét túi, trịnhtrọng cảm ơn, tác phong đĩnh đạc như một… nhà kinh doanh cỡ bự!Khi không làm việc, Đồng điên cũng có nhu cầu giải trí. Giờ trạm xăng vắng khách,Đồng rời nhiệm sở thả bộ đến quán cà phê. Đồng bước vào, kéo ghế…. Không, khôngphải Đồng kêu cà phê uống. Đồng chẳng xa hoa tới cỡ ấy. Đồng kéo ghế chỉ để… ngồi.Không xin xỏ, không hỏi han, Đồng ngồi dựa ngửa ngắm đất, ngắm trời và ngắm…khách. Trừ những hôm rủi ro khách vắng, còn lệ thường, thế nào cũng có vị khách quennhận ra Đồng. Nói đáng tội, giá Đồng tiến lại kèo nhèo xin xỏ, hẳn các vị sẽ quay mặt,đuổi phắt, có khi còn tương theo vài câu nói khó nghe. Nhưng cái bộ dạng phớt tỉnh, bấtcần kia lại khiến các vị tự thấy có nghĩa vụ phải… rút thuốc mời Đồng. Có vị còn hàophóng mời cả cà phê. Mất một lúc từ chối chiếu lệ, Đồng mới nhận lời. Và cứ nhìn cáicách Đồng điên vắt chân chữ ngũ nhâm nhi cà phê, mắt lim dim, miệng phì phèo thuốclá, người ta có thể hình dung ra phong thái của một nhà quí tộc… ***Những món tiền xin được Đồng xài vào ba việc: Mua cơm, sạc gaz bật lửa và… muahương. Cơm đương nhiên phải ăn. Ăn là một động từ bắt buộc, dù Hoàng đế hay ăn mày,nhà thông thái hay… thằng điên cũng đều phải ăn. Còn sạc gaz? Vụ này hơi lạ. Đồng íthút thuốc, mà giả sử có hút, Đồng cũng không cần thiết đến mức phải trang bị bật lửariêng. Ấy vậy mà Đồng có bật lửa riêng, bật lửa xịn hẳn hoi. Và cứ mươi bữa, Đồng lạiphải sạc gaz. Có lần chú Hỏa sạc gaz đầu phố - do cao hứng, hoặc nảy ý khuyến mãi -định tặng Đồng món tiền còm công xá, Đồng cương quyết từ chối. Hỏi, Đồng bảo: Chúkhổ…. Ấy là Đồng bảo thế, nhưng hình như không hẳn thế. Xem ra, Đồng khoái chuyệnsòng phẳng. Sòng phẳng đó là con dấu đảm bảo chất lượng cho mọi mối quan hệ. ChúHỏa nể nang Đồng thấy rõ. Chú tiếp xúc, chuyện vãn với Đồng không phải như với mộtkẻ điên. Chú thấy nơi Đồng một nhà Xã hội học?Nhiều lần, thấy Đồng cầm bó hương to, chú Hỏa hỏi: Mua hương làm gì nhiều thế?.Đồng trả lời: Để làm phúc. Chú Hỏa trợn mắt. Một gã ăn mày đi làm phúc? Chuyệncũng khó tin như chuyện ông lái lợn được phong Thánh, hay một vị Phụ Mẫu Chi Dânmang tiền đi hối lộ… dân nghèo. Chú Hỏa bán tín bán nghi, chẳng hiểu Đồng làm phúckiểu gì mà lại… mua hương. Máu hình sự của chú nổi dậy. Giao hàng cho thằng nhỏhọc việc, chú quyết tâm theo dõi Đồng. Trưa. Nắng. Chú thấy Đồng lầm lũi đi, rồi rẽ vàonghĩa địa. À, ra thế! Chắc là có người thân - chú Hỏa nghĩ bụng. Nhưng… đã trót điềutra, phải điều tra tới nơi. Chú Hỏa lần theo vào nghĩa địa. Nấp sau ngôi mộ đá, chú thấyĐồng đốt hương bằng bật lửa. Cầm bó hương nghi ngút khói, Đồng đi loanh quanh, cắmhương lên từng mộ. Lạ một điều, Đồng không cắm hương các mộ nhà giàu. Mộ nào càngxập xệ đổ nát, điệu bộ cắm hương của Đồng càng trân trọng. Đồng cứ cần mẫn cắmhương, miệng khấn vái, dáng vẻ trịnh trọng, nghiêm trang như tu sĩ trong giờ hành lễ.Chú Hỏa suýt ngã ngửa. Ra kiểu làm phúc của Đồng là vậy. Mắt chú hoa lên. Trong cáinắng lung linh buổi trưa, chú như nhìn thấy thấp thoáng bóng những cô hồn trồi lên khỏimộ, kẻ đứng, người ngồi. Trong yên lặng buổi trưa, chú nghe như có tiếng chuyện vãnthầm thì, tiếng cười, tiếng khóc…. Chú Hỏa dựng cả tóc gáy. Tai chú ù đặc. Mắt chú trợntrừng. Đôi chân run bắn, nặng như đá đeo của chú cố bước giật lùi, gi ...