Danh mục

Gác xép chờ

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 198.92 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (14 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

KHu tập thể cũ kĩ nằm im lìm trong chiều, lòng hơi se lại, nhìn nó như người phụ nữ đã đi qua năm mươi năm mệt mỏi, nay ngắm bóng chiều đổ rạp trước mắt. Tôi băng qua khu chợ đã vãn dần, trên mặt đất là những rau, dưa, túi ni lông vứt la liệt, rồi men theo đường ống nắp đã bật tung. Trước mắt, giờ là những bậc thang xi măng, tôi có cảm giác linh thiêng,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gác xép chờGác xép chờTôi đứng từ xa nhìn khu tập thể cũ kĩ nằm im lìm trong chiều, lòng hơi se lại, nhìnnó như người phụ nữ đã đi qua năm mươi năm mệt mỏi, nay ngắm bóng chiều đổrạp trước mắt. Tôi băng qua khu chợ đã vãn dần, trên mặt đất là những rau, dưa,túi ni lông vứt la liệt, rồi men theo đường ống nắp đã bật tung. Trước mắt, giờ lànhững bậc thang xi măng, tôi có cảm giác linh thiêng, vào cái giây phút chạm tayvào bờ tường vỡ vụn từng mảng vữa trắng, có gì ép hai lá phổi tôi lại, bóp nghẹn.Ngồi trong nhà Bác, vẫn cái cửa sắt, vẫn căn phòng 25 mét vuông ấy, cái giườngđơn mà Bác hay nằm, cái cửa sổ nhìn ra cái mái màu đỏ gạch, vài chậu cây thuốcđể trên bậu cửa. Tôi chỉ biết nhìn Bác rồi lại đưa mắt ra xa, vài hạt bụi bay vô mắtcồm cộm, đỏ hoe mắt Bác. Bác đưa tôi chén nước trắng, rồi nói lấp tấp:- Bác đi mua cá về nấu chua cho mày nhé Linh. Mày trông nhà đấy. – Bácquay đi vội, thấy tôi vẫn ngồi im Bác tiếp, giọng vui hơn nhưng vẫn nghèn nghẹn-Cũng 7 năm rồi mày chưa ăn với Bác nhỉ !- Vâng. Bác đi về lẹ nhé, sắp mưa rồi! – giọng nghẹn ứ.- Con nhỏ thiệt tệ. Khóc gì mà dữ. Nín đi ! Bác đi nhanh mà.Cánh cửa đóng lại. Tôi thấy cái liếp ngăn phòng Bác với nhà hàng xóm rung lênnhè nhẹ. Tôi tự hỏi, Bác có đi lâu như cái hồ sáng sớm, tôi ba tuổi nhớn nhác chạykhắp khu tập thể mếu máo khóc gọi “Bác ơi”.-*****-Trong khu tập thể này tôi quen hết bọn nhóc cùng lứa tôi ngày bấy giờ. Bố mẹ tôitay trắng mà bám vúi thành thị, 18 năm chúng tôi sống ở đây cũng là 18 năm tôi cóngày tháng khó quên nhất.Tôi còn nhớ khi tôi ba tuổi, ba mẹ tôi ngày đó đi làm ở xưởng dệt từ sáng sớm, tôihay sang nhà hàng xóm chơi. Có rất nhiều nhà để cửa ngỏ, và cứ thế tôi ra vào cácnhà trong khu như không. Khi đó tôi thích nhất sang nhà chị Doan- hơn tôi 2 tuổi,ngắm búp bê. Chị hay để chúng trong tủ kính và không cho lũ trẻ con hàng xómchúng tôi chạm vào chứ chả nói đến chơi chúng. Dần dần mấy đứa nhỏ tầm tôi bấygiờ ghét chị lắm, chúng hay lôi tôi lên nhà anh Diễn rủ rê tôi chơi bắn bi, tôi thì gạtphắt. Chỉ cần đứng nhìn mấy con búp bê có cái váy hồng nhạt, mắt xanh biếc là tôithấy vui vô cùng.Một hôm, thấy tôi thích ra mặt nên chị Doan đặc ân cho tôi ôm con búp bê có cáitay lỏng tèo ấy. Chỉ cần tôi động vào là cái tay của nó rơi ra ngay lập tức, vậy nêntôi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, tránh làm nó đau. Chị Doan nhìn tôi một hồi rồilẳng lặng giằng con búp bê lại, tôi nhìn cái tay của nó rớt xuống đất mà suýt khóc.Từ đó tôi không sang nhà chị nữa, thi thoảng gặp chị đang cãi bà Đoán- mẹ chị ta,ở chỗ bơm nước, tôi lại muốn “oánh” chị ta mấy phát.Không đến nhà chị Doan thì tôi lại chạy xuống nhà Tùng, nằm ngay dưới nhà tôi.Để đến đó tôi phải đi qua cả một dãy bếp than tổ ong, cái nóng nực của ngày hècộng thêm mấy cái bếp đỏ rực làm tôi thấy mình đích thị là heo quay. Tùng bằngtuổi tôi, hai đứa hay leo lên gác xép nhà hắn và ngồi nhìn bố mẹ hắn cãi nhau.Tùng chả bao giờ nói gì với tôi, hắn chỉ ngồi im nghe tôi nói rồi nhìn tôi. Vậy là tôimặc nhiên thích cái gác xép này và thường xuyên lui tới ngay khi có dịp. Khi thìmang cho hắn vài cái kẹo bị tôi cầm chảy cả nước, có khi chạy trốn vì bố tôi “nổikhùng” với mẹ. Có khi nghe đám trẻ con hét “ Tùng Linh là Linh Tùng !!!”, hắnchỉ cười rồi nói “ Mày với tao thành thanh mai trúc mã được đấy”. Tôi chỉ đỏ mặt. Tùng ít khi nói, càng lớn càng trầm tính. Hắn hay nhìn tôi leo lên gác xép vớinụ cười hiền hiền, hiếm hoi lắm mới nói được một câu như kiểu “ Bố mẹ mày cãinhau hử?”. Tôi ừ ngon lành rôi lại cười khì, hai đứa lại ngồi lặng yên. Có chiềuthấy tôi khóc, Tùng lôi ghita ra đàn một bài vui vui cho tôi nghe. Lâu dần tôi thấymình bắt đầu ít nói, hay nghe, giống hắn. Ngày của tôi và hắn trở nên giống nhaurõ rệt. Lặng im và lắng nghe, tiếng í éo của mấy bà tầng dưới cãi nhau tranh chỗ đểbếp lò, tiếng hò gánh nước của bác Tứ, nghe kĩ thì thấy cả tiếng ba tôi cãi nhau vớimẹ .Ở trên cái tầng gác xép cửa sổ luôn đóng im ỉm ấy chúng tôi cười, khóc, nóichuyện, trêu chọc, không ai biết chúng tôi ở đâu, và tôi thích điều đó.Bống ngày nọ, khi đang ngồi trên gác xép, Tùng nói với tôi :“Diên học cùng lớp với mày à?”Tôi chỉ “Ừ”. Diên ở cạnh nhà tôi, mẹ Diên làm công nhân may trong nhà máy, bốDiên là ai không ai dám chắc. Chỉ nghe người ta kháo nhau về ông đầu hói trốclốc, hay lui đến nhà Diên khi Diên còn nhỏ. Tôi cũng không quan tâm về chuyệnbố Diên là ai. Có thể ở trường lớp Diên bị trêu ghẹo nhưng ở khu tập thể này thìchẳng ai làm vậy.“ Nhỏ đó học cừ lắm nhỉ?”“Phải.” – tôi đáp tỉnh rụi, trong lòng có chút chạnh lòng.Hôm trời mưa như trút, cả trường tôi náo loạn vì cái cây bàng già trước cổng bị gióquất đổ. Tôi chạy theo cái bóng của Tùng, ướt lướt thướt dưới mưa, tay hắn cầmchiếc áo mưa giấy mỏng dính. Tôi cố đi thật nhanh để bắt kịp nhưng hắn đang đuổitheo Diên. Thế rồi bóng hắn cũng mờ dần rồi ...

Tài liệu được xem nhiều: