Danh mục

Gần Mười Bảy Tuổi

Số trang: 202      Loại file: pdf      Dung lượng: 711.56 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 24,000 VND Tải xuống file đầy đủ (202 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một thứ tiếng động dữ dội, mang trong nó ý nghĩa một réo gọi lay tỉnh thảng thốt, lẫn với tiếng mưa đêm trên mái rì rào, từ ngoài cửa trước vọng vào. Tôi giật mình, mở mắt. Và bàng hoàng thức giấc. Cảm giác thứ nhất của tôi là lúc này, đêm đã khuya lắm, đêm đang nằm tròn trong cái đáy cùng mịt mùng sâu thẳm của đêm. Và tôi, tắt đèn, lên giường từ chập tối, tôi đã ngủ được một giấc thật ngon. Thành phố đang bằn bặt. Mưa đan lưới cùng khắp. Chung quanh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gần Mười Bảy TuổiGần Mười Bảy Tuổi Mai Thảo Gần Mười Bảy Tuổi Tác giả: Mai Thảo Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 20-October-2012Trang 1/202 http://motsach.infoGần Mười Bảy Tuổi Mai Thảo Chương 1 -Một thứ tiếng động dữ dội, mang trong nó ý nghĩa một réo gọi lay tỉnh thảng thốt, lẫn với tiếngmưa đêm trên mái rì rào, từ ngoài cửa trước vọng vào. Tôi giật mình, mở mắt. Và bàng hoàngthức giấc.Cảm giác thứ nhất của tôi là lúc này, đêm đã khuya lắm, đêm đang nằm tròn trong cái đáy cùngmịt mùng sâu thẳm của đêm. Và tôi, tắt đèn, lên giường từ chập tối, tôi đã ngủ được một giấcthật ngon. Thành phố đang bằn bặt. Mưa đan lưới cùng khắp. Chung quanh chỗ tôi nằm, biểnbóng tối dầy đặc. Ai đến vào giờ này? Cái tiếng động hối hả, gấp rút vừa nghe thấy có phải làcủa một người vừa gọi cửa? Tôi trở mình, nhắm mắt, toan ngủ lại, thì tiếng động, đúng là mộttiếng đập cửa, lại nổi lên, cùng với một tiếng gọi:Hoan! Hoan có nhà không?Hoan là tôi. Nhưng người gọi là ai! Từ ngày đến ở căn nhà gỗ trong cái ngõ hẻm sau chợ TânĐịnh này, tôi đã đoạn tuyệt, gần như hoàn toàn, với cuộc sống ban đêm, đám bạn hữu chơi bờibiết vậy, không còn ai tới kiếm vào giờ này nữa. Tôi bực bội xuống khỏi giường, lần bước trongbóng tối, vừa tìm đường đi ra phía cửa trước, vừa hỏi lớn:Ai đó?Tiếng của người bên ngoài, lè nhè, sặc sụa:Viễn đây, vào được không?Thì ra kẻ say rượu, chờ một đêm mưa lớn đến phá vỡ giấc ngủ của tôi là Viễn, một người bạncũ, chẳng thân thiết gì lắm, đã lâu ngày không gặp. Tôi ngẩn người, không biết Viễn đến kiếmtôi để làm gì. Và tại sao cái tiếng đập cửa của y lại nóng nảy, hoảng hốt đến như vậy. Chắc làđang giữa cơn say, còn muốn say thêm nữa, tới sáng, Viễn rủ tôi tới một quầy rượu nào đó cònmở cửa vào giờ này. À, không được. Tôi đã ra khỏi cái thế giới ban đêm, cái thế giới mù sươngchuếch choáng, cái thế giới của những cơn say không còn biết trời đấy là gì. Ra khỏi. Từ lâu rồi.Và không bao giờ trở lại.Tôi hỏi, không mở cửa, giọng nói tỏ ra khó chịu ra mặt, cho Viễn biết là tôi bực mình:Ngủ rồi. Mai lại chơi đi.Một giây im lặng, làm nổi bật tiếng mưa vẫn đều trên mái. Giọng Viễn dịu xuống:Thì mở cửa ra.Tôi gắt:Anh đến phá giấc ngủ của tôi đấy nhé. Mà tôi sẽ ngủ tiếp. Ngay bây giờ. Xin lỗi, không đi đâuvới anh giờ này được hết.Một tiếng động khác. Như của một thân người đứng không vững đến độ vừa ngả nghiêng vàoTrang 2/202 http://motsach.infoGần Mười Bảy Tuổi Mai Thảothành cửa. Rồi Viễn nói vọng vào, giọng sầu thẳm làm tôi kinh ngạc:Tôi không đến rủ anh đi chơi.Tôi gắt, lớn hơn:Vậy đến làm gì?Ngủ nhờ một đêm.Trong cái thành phố đầy đặc những sự việc lạ lùng và những hiện tượng quái đản này, mộtthành phố từng giờ từng phút phơi bày những cảnh tượng mà một tâm thể bình thường khôngcòn hiểu được, có những người đàn ông như thế. Như Viễn. Đêm mưa còn lang thang như mộtcon chó đói ngoài đường. Say rượu. Ngã vào thành cửa. Đánh thức một người bạn không lấy gìlàm thân thiết lắm vào khoảng một, hai giờ sáng. Đòi mở cửa, vào ngủ nhờ một đêm. Tôi thởdài, nghĩ đến ngày trước, mình cũng đã từng có những đêm lang thang buồn rầu như vậy. Langthang dưới trời mưa. Một mình trong đêm tối. Đành là mất ngủ một lần.Tôi mở cửa:Anh vào đi.Tiếng nói, từ sầu thảm, chuyển thành ngạc nhiên mừng rỡ:Được không?Tôi gắt gỏng trở lại:Đã bảo anh vào mà! Mau lên cho tôi đóng cửa lại.Phiền anh quá!Tôi chép miệng:Không sao. Lâu lâu mới có một lần. Nhưng đêm mai, anh còn đến phá nữa, tôi để mặc anhđứng ngoài đường suốt đêm.Tôi bật đèn phòng khác. Từ ngoài vùng bóng tối dày đặc của con ngõ lầy lội, trên một nền mưabay thoang thoáng, một bóng hình lảo đảo bước vào. Ánh sáng làm cho Viễn đứng lại, như ngỡngàng, với cơn say choáng váng bừng bừng trong da thịt.Viễn khoác trên cái thân gầy guộc của Viễn chiếc áo mưa màu xám nhạt. Chiếc áo mưa đã cũ,hai cổ tay và gáy áo đã sờn rách. Chiếc áo ướt lướt thướt, nước từ đó chảy xuống ướt sũng nềnđá hoa. Trong chiếc áo mưa tơi tả là một chiếc sơ mi để hở hết một hàng khuy trước ngực. Viễnkhông mang theo một cái gì, ngoài trừ cơn say điên loạn thần trí.Tôi đứng ngây, nhìn Viễn, không thể nào tưởng tượng được người đang đứng trước mặt tôi lại làViễn. Nhớ những lần gặp trước, ở ngoài phố, trước cửa một tiệm ăn, một rạp chiếu bóng, nếutrí nhớ tôi không lầm, Viễn không phải là gã say rượu tiều tuỵ, thiểu não này. Mà là một ngườiđàn ông phong cách ung dung, phục sức diêm dúa, dáng điệu nhanh nhẹn, với một khuôn mặtsáng hồng v ...

Tài liệu được xem nhiều: