Danh mục

Gần xa bờ giậu

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 109.58 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Suốt cả đêm, cô Phúc ngồi bên giường bệnh của bố tôi không hề chợp mắt. Thi thoảng, cô lại lấy tay sờ lên trán ông Đề kiểm tra nhiệt độ. Mắt cô trũng sâu vì mấy đêm thức trắng. Tôi chỉ còn biết cầu trời cho bố tôi nhanh khỏi bệnh. Và tôi thầm ước, một ngày không xa,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gần xa bờ giậu Gần xa bờ giậuSuốt cả đêm, cô Phúc ngồi bên giường bệnh của bố tôi không hề chợp mắt. Thithoảng, cô lại lấy tay sờ lên trán ông Đề kiểm tra nhiệt độ. Mắt cô trũng sâu vì mấyđêm thức trắng. Tôi chỉ còn biết cầu trời cho bố tôi nhanh khỏi bệnh. Và tôi thầmước, một ngày không xa, tôi sẽ được gọi cô Phúc bằng “mẹ”… Mẹ tôi mất năm tôilên 10. Tuy còn nhỏ nhưng tôi vẫn nhớ như in, hồi mẹ còn sống, chẳng hiểu sao bàkhông thích, thậm chí là rất ghét cô Phúc. Nhà cô Phúc ở sát ngay cạnh nhà tôi,chung nhau cái bờ dậu duối rô. Cô Phúc lấy chồng, ở với nhau chưa tròn một nămthì chồng cô theo bạn bè vượt biên đi nước ngoài làm ăn. Cô Phúc mòn mỏi chờđợi, vẫn chẳng thấy một dòng hồi âm. Có tin đồn, trên đường đi, bị lật thuyền nênchồng cô đã tử nạn. Chẳng rõ thực hư chồng cô sống chết thế nào. Nhưng với côPhúc thì kể từ ấy, chẳng ra không chồng mà cũng chẳng ra có chồng… Ở nhàchồng thêm được mấy năm, cô Phúc được bố mẹ chồng “giải phóng” cho về nhàmẹ đẻ. Người làng tôi cay nghiệt, thay vì cảm thông cho số phận dở dang của côthì lại độc mồm: “Ôi dào, gái ba mươi tuổi đã toan về già. Gái tân còn khó sangngang, huống hồ đã một lần đò. Rồi lại làm bà tổ cô thôi…”. Mẹ cô thương congái, bà không ở với con trai mà xin một miếng đất ngoài xóm trại rồi cùng côchuyển dựng nhà và dọn ra ở. Thửa đất nhà cô ở liền nhà tôi. Từ ngày mẹ con côPhúc dọn ra xóm trại ở, tôi bỗng thành người bạn nhỏ của cô. Cô thiếu vắng tìnhcảm nên bao yêu thương cô dành cho tôi cả. Có lẽ, tại cô Phúc quan tâm đến tôihơn bình thường nên mẹ sinh ra ghét cô. Mẹ thường hỏi tôi: “Mày sang cô Phúc,cô ấy có hỏi thăm gì bố mày không?”. Thấy tôi lắc đầu, mẹ dặn: “Nếu cô ấy có hỏigì bố thì về mày phải nói với mẹ đấy nhé. Hoặc nếu lúc mẹ không có nhà, màythấy bố lân la sang bên đấy thì mày cũng phải mách mẹ. Mày không nghe lời mẹ,mẹ cấm không cho mày chơi với cô Phúc nghe chưa?”. Tôi sợ nhất nếu bị mẹ cấmchơi với cô Phúc nên tôi răm rắp nghe theo lời bà. Một bận, mẹ về bà ngoại chơiđúng lúc bên nhà cô Phúc bị chập đường dây, cháy cầu chì, mất điện. Bố tôi lặn lộira tận thị trấn mua thiết bị về sửa lại đường dây điện cho nhà cô Phúc. Hàng xómtai vách mạch rừng, lúc về, có người kể đến tai mẹ tôi chuyện đó. Thế là bà làm ầmlên, đay nghiến bố. Mẹ giận bố suốt cả tuần chẳng nói chẳng rằng. Mẹ lôi tôi vàobuồng dí tay vào trán tôi: “Kể từ nay, tao cấm mày không được sang bên nhà mẹcon bà Phúc chơi”. Tôi tấm tức khóc. Nhưng chẳng biết làm sao. Tôi đành miễncưỡng làm theo lời mẹ. Cô Phúc biết chuyện, cô buồn lắm. Lựa hôm bố tôi khôngcó nhà, đích thân cô sang bên nhà gặp mẹ tôi. Cô ngồi ngoài trường kỉ với mẹ Tôiở trong buồng, dỏng tai lên nghe lỏm được câu chuyện giữa cô và mẹ tôi. Chuyệnngười lớn, đến là phức tạp. Cô Phúc vừa nói với mẹ tôi vừa khóc: “Chị ơi, cả em,cả anh, cả chị đều cùng là người làng người nước với nhau. Anh chị biết em từnhỏ, con người em thế nào, chắc chị cũng thấy rồi. Em phận hẩm duyên hiu nêncuộc đời cô quạnh. Nhưng không vì thế mà em làm những việc thất nhân thất đức,lăng loàn đâu chị. Em không con không cái nên em yêu quý cháu Uyên như ruộtthịt của mình. Thực lòng em luôn coi vợ chồng anh chị như anh chị ruột của em.Hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau, em mong anh chị coi em như người thân trongnhà. Chị đừng nghi ngờ em mà tội chị ơi”. Nghe cô Phúc nói thế, mẹ tôi chẳng mủilòng mà còn đay nghiến: “Tôi chẳng hẹp hòi gì nhưng cứ phòng hơn chống cô ạ.Cô thông cảm cho tôi. Gái có chồng như rồng có vây, gái không chồng nay đó maiđây… Hàng xóm quanh đây, cả cái xóm trại này đâu chỉ riêng có nhà tôi. Thôi cứcho là tôi hẹp hòi, ích kỉ, ghen tuông đi cũng chẳng sao. Cô cứ tránh nhờ vả chồngtôi là hơn. Cả con Uyên nhà tôi nữa. Tôi biết cô thương yêu nó, nhưng tôi thươngyêu nó cũng đã đủ rồi”… Nghe mẹ nói thế, cô Phúc khóc tức tưởi, nghẹn ngào. Côchạy bổ ra khỏi nhà tôi. Vừa ra đến cổng, đúng lúc bố về. Thế là bố và mẹ lại tiếptục xảy ra “chiến tranh”. Kể từ sau lần ấy, tôi bị mẹ cấm tiệt không cho sang nhàcô Phúc. Mẹ tôi ghét cô ra mặt. Năm ấy tôi tắm tuổi đầu, dù không hiểu chuyệncủa người lớn nhưng tôi cũng đủ cảm nhận thấy cô Phúc buồn. Cô Phúc thườngđứng bên kia bờ rào duối rô nhìn trộm tôi mỗi khi tôi loăng quăng chơi ngoài sân.Thi thoảng, mẹ vắng nhà, cô thường lén gọi tôi rồi đưa qua bờ rào cho tôi khi thìcái bánh, lúc bắp ngô. Dường như mẹ biết chuyện nên ít lâu sau, mẹ đùng đùngphá hàng rào duối rô và thay vào đó là bức tường gạch kiên cố. Nhà tôi và nhà côPhúc, xa hẳn nhau từ đó… Mẹ tôi bị căn bệnh nan y quái ác: ung thư vú. Khi pháthiện ra thì bệnh của mẹ đã quá nặng. Biết mình mắc bệnh hiểm nghèo vô phươngcứu chữa, mẹ suy sụp vô cùng. Lạ thay, người mà mẹ tôi ghét nhất trên đời là côPhúc, thì đến lúc mẹ mắc bệnh hiểm nghèo, cô lại sớm tối chạy sang đỡ đần, chămsóc cho mẹ tôi. Có bận, tôi bắt gặp thấy mẹ gục đầu vào vai cô Phúc khóc như đứatrẻ. Giọng mẹ thều thào: “Gặp nạn mới hiểu lòng nhau. Em hãy tha lỗi cho ...

Tài liệu được xem nhiều: