Tôi là người đến đầu tiên trong đám khách được bà chị tôi mời tới ăn bữa cơm cuối năm. Theo chị nói, Tết này chị không ăn Tết, chỉ làm một mâm cơm cúng tối Ba mươi, ngày mồng Một đóng cửa không tiếp khách, ngày mồng Hai xoa mạt chược, ngày mồng Ba ngủ, từ ngày Bốn trở ra mọi sự lại như năm cũ. Cũng chẳng có năm cũ và năm mới, ngày hôm qua và ngày mai, ngày ngày đều giống nhau, người người thì tàn tạ, tiền bạc hiếm hoi dần, tin vui thưa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gặp Gỡ Cuối NămGặp Gỡ Cuối Năm Nguyễn Khải Gặp Gỡ Cuối Năm Tác giả: Nguyễn Khải Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 20-October-2012Trang 1/80 http://motsach.infoGặp Gỡ Cuối Năm Nguyễn Khải Chương 1 -Tôi là người đến đầu tiên trong đám khách được bà chị tôi mời tới ăn bữa cơm cuối năm. Theochị nói, Tết này chị không ăn Tết, chỉ làm một mâm cơm cúng tối Ba mươi, ngày mồng Mộtđóng cửa không tiếp khách, ngày mồng Hai xoa mạt chược, ngày mồng Ba ngủ, từ ngày Bốn trởra mọi sự lại như năm cũ. Cũng chẳng có năm cũ và năm mới, ngày hôm qua và ngày mai, ngàyngày đều giống nhau, người người thì tàn tạ, tiền bạc hiếm hoi dần, tin vui thưa vắng dần, nhưngvẫn cứ phải sống, chẳng có ai chết, họ nội họ ngoại suốt năm năm nay không có một ai chết.Người bảy mươi sắp sang tuổi bảy mốt, người tám mươi sắp sang tuổi tám mốt, như vẫn cònmuốn sống thêm cả chục năm nữa, lạ thật, quái quỷ thật, trêu chọc nhau thật.Tôi nói:- Nhưng sang ngày mai chị vẫn cứ phải thêm một tuổi, ví như năm nay chị sáu mươi, qua đêmnay tuổi chỉ sẽ là sáu mươi mốt.Chị Hoàng vội xua tay:- Không khiến nịnh, nỡm ạ. Năm nay tao sáu tư, sang năm đã là sáu nhăm.- Đấy nhé, vẫn cứ là sang năm.- Ừ, ừ, có ai bảo ngày hôm nay không là ngày cuối cùng của một năm đâu. Nhưng ngày mai làngày gì? Là ngày đầu tiên của một năm mới à? Với các anh thì phải, nhưng với tôi vẫn là mộtnăm cũ, mãi mãi là một năm cũ, mỗi năm mỗi cũ đi!Mỗi năm mỗi cũ đi, có lẽ đúng, với chị là đúng. Người chị mập hơn, các thớ thịt trên mặt nhưlỏng ra, chảy dần xuống. Tóc chưa bạc nhưng thưa nhiều, nhìn rõ cả da đầu. Cũng là cũ rồi, mỗinăm mỗi cũ, tôi thầm nhắc lại rồi bật cười:- Bữa cơm tất niên gì mà lạ, không có người mới ra, chỉ có những người cũ đi.- Mày thì sao?- Cũng đang cũ dần đi.- Năm mươi ngoài chỉ có cũ đi chứ mới ra thế nào được.Tôi trách:- Một lũ người ọp ẹp, cũ kỹ ngồi cạnh nhau, ngắm nhìn nhau để đón hy vọng một năm mới! Cáitrò chơi độc ác này chắc là phát minh của riêng chị.Chị Hoàng nhìn chăm chú những ngón tay mới sơn móng đỏ chót, cười nhạc không nói gì. Bàchủ đã tiều tụy tang thương, mà cái nơi để trú nấp, để vào ra cũng tả tơi, lở lói, tan nát, là phòngchờ của nhà ga, là quán trọ của tỉnh lẻ, chứ không thể là nơi của một gia đình. Từ hai năm naychỉ có hai vợ chồng già sống với nhau tại số nhà này, còn con trai, con dâu và các cháu nội đãlần lượt ra nước ngoài bằng nhiều đường bí mật khác nhau, phiêu bạt tại nhiều nơi nhưng đềuTrang 2/80 http://motsach.infoGặp Gỡ Cuối Năm Nguyễn Khảibình an cả. Người ở lại sống để chờ đợi đến lượt mình cũng sẽ ra đi, tất nhiên là phải đi thậtđàng hoàng, có giấy xuất cảnh và nhập cảnh, có tiễn và có đón. Nhưng là bao giờ? Là thángsau? Là năm tới? Cái đó còn tùy ở sự may rủi, ở mệnh trời. Lại mệnh trời! Bà con trong nàymười người có đến chín tin ở mệnh trời. Ông đồng bà cốt nở như sâu. Trong các khoản tiền chihàng tháng có một khoản chi cho việc xem tướng số, mua hy vọng người ta bảo thế, không cóhy vọng thì sống làm sao? Ông anh tôi là một trường hợp ngoại lệ. Ông là một viên chức gươngmẫu, là cái đinh, cái vít của một guồng máy hành chính tinh xảo, là giáo sư trường Quốc giaHành chánh thời chế độ cũ. Tóm lại, là người chỉ tin ở những gì trong phạm vi hiểu biết và tínhtoán của chính mình, trong tầm tay với của chính mình. Thậm chí đến sự buồn, vui, mừng, giậncũng có thể tự kiềm chế được. Một gương mặt bất động, một dáng đi lặng lẽ, tiếp chuyện ai thìnghe và nhìn, chỉ nói khi rất cần, tiếp nhận chứ không ban phát, thi hành chứ không bàn luận,cần sự chuẩn xác chứ không cần sự bay bướm, là người rất hiền và rất lành như nhận xét của cảhọ, là type viên chức hoàn hảo nhất, theo nhận xét của riêng tôi.- Anh đi đâu nhỉ? - tôi hỏi - Chiều Ba mươi vẫn có người mời xoa à?- Đi làm đẹp, hớt tóc, cạo râu, đón xuân mới.Tôi cười ngờ vực:- Ồ, ông già còn lạc quan nhỉ?- Cũng buồn rồi, nóng ruột lắm rồi, có bữa chị để ý thấy mặt anh đỏ bừng, hai bàn tay nắm chặtlại nện khe khẽ lên tay ghế. Muốn điên lắm đấy.- Còn chị?Chị Hoàng nhìn tôi, mắt nhìn như dại đi:- Chị hả? Chị đã trải qua các thời kỳ. Bây giờ thì trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng. Có thể, chịnói là có thể lát nữa, trước đông đủ mọi người chị sẽ nói rõ cái ý định sắp tới của chị.Tôi vẫn cười cợt:- Chị có thể cho em biết trước được không?Chị vẫn nhìn tôi chằm chặp:- Không, không thể cho biết trước được. Tối nay đối với anh chị sẽ là một tối không bìnhthường.Chuyện gì thế nhỉ? Chuyện gì có vẻ nghi ...