Thông tin tài liệu:
San! Tháng sau sinh nhật của ta. Mi thu xếp công việc ra đây dự sinh nhật của ta đi. Mi mà không ra thì ta không thèm chơi với mi nữa đâu. – Ngọc đã tua cái điệp khúc ấy cả tháng nay.- Mi cứ làm như thu xếp được dễ lắm ấy! Ta không hứa hẹn gì đâu. Nếu không ra được thì mi lại nói ta nuốt lời . – San nửa mềm mỏng, nửa cứng rắn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gặp một người lạ Gặp một người lạSan! Tháng sau sinh nhật của ta. Mi thu xếp công việc ra đây dự sinh nhật của ta đi. Mimà không ra thì ta không thèm chơi với mi nữa đâu. – Ngọc đã tua cái điệp khúc ấy cảtháng nay.- Mi cứ làm như thu xếp được dễ lắm ấy! Ta không hứa hẹn gì đâu. Nếu không ra đượcthì mi lại nói ta nuốt lời . – San nửa mềm mỏng, nửa cứng rắn.- Ta không biết đâu. Mi phải ra , bằng giá nào cũng phải ra đây! – Ngọc vẫn tiếp tục.- Thôi … thôi được rồi bà cô của tôi! Tôi ra được chưa!? – San chịu thua.- Có thế mới là bạn thân tốt nhất của ta chứ. Quý mi nhất! – Ngọc đắc ý – Nhớ báo cụ thểngày giờ để ta còn đón mi nhé!Kết thúc cuộc nói chuyện với Ngọc, San ngao ngán nghĩ: “Con bé này thật là… Sắp bămrồi mà vẫn nhõng nhẽo như trẻ con! Thôi mình lại thu xếp ra Hà Nội vậy. Không thì sốngcũng không yên với bà cô trẻ Ngọc.”***San cứ cảm giác bữa sinh nhật này của Ngọc giống như một cuộc họp mặt giới thiệu hẹnhò hơn là một bữa tiệc sinh nhật thông thường. Người cô quen có, người cô không quencũng có. Họ được mời vì chí ít họ quen Ngọc – bạn thân của cô.Ở chỗ này, chỗ kia, mọi người đứng theo từng đôi một trò chuyện thật vui vẻ. Còn San,cô đứng riêng một chỗ cho đến khi có một chàng trai đến bắt chuyện với cô.- Chào em! Mình làm quen được không? Anh tên là Duy. Em tên là gì nhỉ?- Vâng chào anh. Em là San. Rất vui được biết anh Duy - San lịch sự đáp lại.- Anh cũng rất vui được làm quen với em. Em chắc là bạn của Ngọc? – Duy gợi chuyện.- Dĩ nhiên, em quen và là nhân vật không thể vắng mặt. À em có thể vắng mặt, nếu emchịu được một vài sự quan tâm đặc biệt từ chủ xị tiệc tối nay – San lém lỉnh đáp.Cứ thế, câu chuyện của họ được đưa đẩy thêm. Đã rất lâu rồi, San không cười thoải máiđến vậy chứ bình thường cô toàn cười xã giao là nhiều.Họ nói chuyện quên cả thời gian. Khi câu chuyện đã tạm bớt cuốn hút họ, hai người mớinhận ra đã đến lúc ra về. Duy đề nghị :- Để anh đưa em về nhé ! Con gái đi một mình buổi tối không an toàn đâu.- Và mai mình sẽ có một buổi cà phê ở đâu đó hả anh?- San lại cười lớn, ghé sát vào taiDuy mà nói.- Nếu em có thể dành chút thời gian cho anh – Duy cũng không vừa.- Nếu vậy thì … - San vừa nói vừa chỉ vào chiếc nhẫn đeo trên tay cô – em sẽ phải xin lỗianh. Vì em là hoa đã có chủ, gái đã có người coi sóc rồi. Thêm nữa, em thấy từ nãy đếngiờ, có nhiều cô gái xinh đẹp hướng mắt nhìn anh lắm. Em sợ không đủ khả năng … hẹnhò với anh được.- Nếu em muốn thì mọi thứ đều có thể! – Duy nói tiếp.- Ai lại nói vậy bao giờ! Em không muốn rửa mặt bằng axit hay được băng bó chỗ nàotrên người đâu anh – San đáp lại.Vậy thì, để anh tiễn em ra đến cổng vậy.- Cảm ơn anh đã tiễn em.San.Trước khi rời khỏi bữa tiệc, San nhắn tin cho Ngọc: “Ta muốn đi đằng này một lát nên vềmuộn. Mi cứ về nhà trước đi!.” Sau đó, San lang thang trên những con phố Hà Nội. Phốđêm với ánh đèn lung linh là điều San thích nhất.Những con phố này không thay đổi mấy từ lần cuối cô đi. San cứ bước vô định cho đếnkhi đôi chân đưa cô đến giữa cầu Long Biên lộng gió. Dựa người vào lan can, San đụngphải một chiếc khóa tình yêu. San mỉm cười nhớ ra cây cầu cổ kính này treo đầy nhữngchiếc khóa tình yêu.Điều đó nhắc cho San nhớ đến chiếc khóa tình yêu của mình. Phải mất một lúc, San mớitìm ra cái khóa của cô. Nó vẫn ở đó , với hai chữ cái đầu tên của San và của anh – nguyênvẹn sau từng ấy thời gian. Nhìn nó , dòng hồi ức lại tràn về trong tâm trí cô.Cây cầu này chính là nơi anh ngỏ lời yêu cô. Lúc đó, cô đã vỡ òa trong hạnh phúc. Vàchính nơi đây cũng là nơi chứng kiến cảnh anh nói lời chia tay cô.- San này ! Mình chấm dứt ở đây đi em. – Anh lạnh lùng nói với cô.- Em không đồng ý chia tay đâu – Em vẫn còn yêu anh rất nhiều mà.- Em còn , nhưng … anh thì không! Dù em có muốn hay không muốn thì mọi chuyệncũng đã kết thúc rồi!Họ đã chia tay như vậy sau mấy năm yêu nhau. Thời gian ấy, San đã rất đau khổ. Mọichuyện cứ như một cơn ác mộng. San quen có anh bên cạnh. Giờ chia tay, San tự thấy cómột khoảng trống rất lớn trong tâm hồn cô.Tối hôm đấy, San đã đứng dầm mưa trên cầu rất lâu, dù đó là một ngày đông mưa rét.Dầm mưa cả tối đã khiến San ốm nặng. Ấy vậy mà, anh cũng chẳng hỏi thăm cô lấy mộtcâu, mặc kệ cho San có tìm cách liên lạc như thế nào đi chăng nữa.Sự lạnh lùng của anh đã khiến San suy nghĩ nhiều. “Tại sao mình cứ phải khổ sở như thếnày? Níu kéo .. cũng đâu có được đâu. Uhm thì anh ấy rất tốt , rất yêu mình. Nhưng … đólà chuyện trước đây , chứ không phải bây giờ. Cứ tiếp tục thế này thì chỉ có mình làngười đau khổ nhất. Phải từ bỏ anh ấy! Phải bắt đầu lại từ đầu, gượng dậy thôi!”Sau đợt ốm, San lặng lẽ xếp gọn những thứ liên quan đến anh lại. Cô cũng đổi sim điệnthoại, tài khoản online - chỉ để đoạn tuyệt với quá khứ gắn liền với anh.Thậm chí, San đã chuyển vào Sài Gòn. Cô sợ rằng nếu cứ tiếp tục ở lại chắc cô không thểtrụ vững được trước nh ...