May hay buộc miệng chửi thề từ năm lên mười bảy tuổi. Từ cái lúc thằng người yêu bé bằng que diêm thẽ thọt vào tai cô: “Tớ đưa cậu đi hút điều hoà”. Hút điều hoà là cái khỉ gió gì, May không tưởng tượng được. Chỉ biết chắc một điều, khi hút điều hoà, mầm sống đang lớn lên từng ngày trong bụng cô sẽ bị hủy diệt. May không đi, cứ để vậy sinh con. Chẳng phải vì muốn có con mà để “kình” với thằng người yêu xem đứa nào bản lĩnh hơn. Cùng lắm thì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gặp ở Pattaya Gặp ở Pattaya TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THU TRÂNMay hay buộc miệng chửi thề từ năm lên mười bảy tuổi. Từ cái lúc thằng người yêu bébằng que diêm thẽ thọt vào tai cô: “Tớ đưa cậu đi hút điều hoà”. Hút điều hoà là cái khỉgió gì, May không tưởng tượng được. Chỉ biết chắc một điều, khi hút điều hoà, mầmsống đang lớn lên từng ngày trong bụng cô sẽ bị hủy diệt. May không đi, cứ để vậy sinhcon. Chẳng phải vì muốn có con mà để “kình” với thằng người yêu xem đứa nào bản lĩnhhơn. Cùng lắm thì May bị mẹ mắng cho vài ngày rồi thôi. Ba mẹ ly hôn ngày May cònbé. May ở với mẹ, mẹ cưng May hết lòng, có gì đâu mà sợ. Chưa kịp “kình” để xem ai lìlợm hơn ai thì thằng người yêu biến mất như một phép thuật. Úm ba la May sinh con gái.Con bé bé như nhúm bông nằm loe ngoe giữa đống chăn chiếu bùng nhùng. Từ ngày sinhcon, đêm nào May cũng gặp ác mộng. Khi thì May bị mọi người cạo đầu bôi vôi đẩy rađảo hoang với cánh buồm xơ xác. Khi thì bị bạn bè ở trường khinh khi, ném trứng thốiđầy người. Những cái miệng cười May là con nít mà bày đặt có con lởm chởm nhữngrăng những lợi đến kinh hoàng… Hoang mang với những cơn mơ, ban ngày May oằn oạicô độc cùng con và bốn bức tường trắng. Ngày hai lần, bà vú mở khoá phòng lạch cạchđưa cơm. Mẹ bận bịu làm ăn đâu đó suốt ngày. Chỉ đêm về mới vào phòng bế cháu lênmột chút… Con được hai tháng thì May bỏ Sài Gòn đi bụi. Cái đêm nhún mình nhảy quacửa sổ, May còn nghe mẹ trở mình càu nhàu ngái ngủ: “Cái con! Có dậy cho con búkhông mà để nó ọ oẹ miết vậy, đang tuổi ăn tuổi ngủ mà bày đặt chữa đẻ chi khôngbiết!”.May chán đời, hoang mang bị bọn xấu dụ dỗ, đưa đẩy sang Campuchia, rồi sang Thái lúcnào không hay. Cô có đôi mắt to, hai làn mi dày với nước da bánh mật nên ít ai nghĩ côlà người Việt Nam. Nhiều ông khách bảo May là người Malaysia gốc Tàu. Cô chặc lưỡi,nói bằng tiếng Anh: “Gốc gì cũng được, miễn Asian”. Những ngày khốn khó nối tiếpnhững ngày khốn khó, dù túi May lúc nào cũng có tiền. Cho đến một đêm, May bừng tỉnhgiấc bởi tiếng ngáy ồ ồ bên tai, ngáy như kéo gỗ, ngáy như bò rống. Tiếng ngáy của ôngkhách tuổi U.60 đang nằm bên cạnh. Không mặc gì cả, da thịt ông chảy nhảo nhoè nhảonhoẹt, mọi thứ trên người ông nhăn rúm ró thảm hại… May nhắm mắt lại, tưởng ra ôngngoại dưới quê bên nhà. Ngoại cũng trạc tuổi ông, da ngoại cũng nhăn nhưng toàn thânngoại săn chắc như một bức tượng đồng. Tuổi này nhưng ngoại còn leo dừa thoăn thoắtđể hái trái cho mẹ con May uống nước mỗi lần về thăm quê. Bây giờ với May, tất cả đãrất xa rồi. Nhìn lại ông khách một lần nữa, May rùng mình. Cô tung cửa phòng chạy băngbăng ra phố như một con điên.Nhà chức trách Bangkok đưa May đi test HIV trước khi mang cô vào bệnh viện tâm thần.Cũng may là chưa dương tính. Chịu không nỗi sự ám ảnh bởi bốn bức tường trắng, Maytrốn viện. Cô lầm lũi đi về hướng Pattaya. Nơi ấy có nhiều khách du lịch nên có thể làmbất cứ việc gì để sống, bà bán bánh rán trước cửa bệnh viện tâm thần nói với May nhưthế. Cô lau sàn nhà hàng, đẩy xe bán rau quả thuê, vào rạp xiếc hốt phân voi… Cơ cựcnhư thế, buồn thương như thế nhưng tuổi đôi mươi xinh tươi của May vẫn cứ lồ lộ rangoài. Mắt cô ướt nước, môi cô như một trái rừng chín mọng, vòng một của cô căng mẩytrước bao đôi mắt nhìn hau háu. Có một đêm, May bị thằng quản lý nhà hàng làm nhụcngay trên sàn gỗ nhày nhụa mỡ, bia và nước hoa. Người khách quay trở lại lấy áo khoácbỏ quên đã cho hắn một trận ra trò. Người ấy tên là Uôt. Uôt bảo có thể giúp May kiếmđược nhiều tiền. May hỏi việc gì. Uôt bảo phải xem người ta làm trước rồi mới biết mìnhcó làm được và có thích làm hay không.***Mấy cô gái học nghề cùng lượt với May rất trẻ, tất cả đều không quá hai mươi hai tuổi.Học luyện khí công. Ngày đầu, bước vào phòng diện kiến cô giáo, dù biết sẽ làm cái nghềkhó chịu, dù đã từng là gái bán phấn buôn hương nhưng May vẫn ngại ngùng khi nghe côbảo:- Tất cả phải thoát y!Các cô trần truồng ngồi co ro một góc. Cô giáo gọi từng người đứng lên đi một vòng. Okthì học tiếp, không ok thì biến. Bài học cơ bản là vận khí công từ trên xuống dưới. Hítthở, nén ngực, căng cơ, duỗi cơ… là những từ được cô giáo liên tục nhắc đến trong bàihọc. Chung qui chỉ có một con đường, khí được hít vào qua đường miệng, đường mũi vàra đường dưới. Cửa ngõ đường dưới của người phụ nữ, nơi May vừa cho em bé chui ra từđấy, được cô giáo gọi là “hoa”. Ok, hoa! Thế cho dễ học, dễ ăn, dễ nói. Cô giáo bảo thế.Nguồn khí thoát ra từ “hoa” càng mạnh càng tốt, càng có thể biểu diễn bằng nhiều hìnhthức khác nhau. Đấy là cơ sở để phân đẳng cấp trả lương. Lương trả cho những bài thựchành “truyền thống” như phun cá chép, ếch nhái, kim khâu, dao cạo; xiếc kéo ra nhùngnhằng những dây kim tuyến đủ màu; tung hứng bằng chuối… Còn những món tiềnthưởng lớn đột xuất lại được chi cho các tiết mục sáng tạo cá nhân như màn hút thuốc;bắn cung; màn đổ nước ngọt vào cơ thể với màu khác, như ...