Danh mục

Gặp tình cờ. Yêu cũng tình cờ - Kì 1

Số trang: 19      Loại file: pdf      Dung lượng: 998.25 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 13,000 VND Tải xuống file đầy đủ (19 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Dương Dương xốc ngược chiếc balo nhỏ lên vai. Trong đó là mọi thứ cô cần cho một cuộc dạo chơi ngắn trong ngày: thẻ ATM, tiền mặt, kem chống nắng, mũ, gương lược, một chai nước, hộp để kính và… một nải chuối. 5 giờ sáng. Dương Dương xốc ngược chiếc balo nhỏ lên vai. Trong đó là mọi thứ cô cần cho một cuộc dạo chơi ngắn trong ngày: thẻ ATM, tiền mặt, kem chống nắng, mũ, gương lược, một chai nước, hộp để kính và… một nải chuối. Ngắm nghía lại bản thân trong gương, cô mỉm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
"Gặp tình cờ. Yêu cũng tình cờ" - Kì 1Gặp tình cờ. Yêu cũng tình cờ. Kì 1: Tình cờDương Dương xốc ngược chiếc balo nhỏ lên vai. Trong đó là mọi thứ cô cầncho một cuộc dạo chơi ngắn trong ngày: thẻ ATM, tiền mặt, kem chống nắng,mũ, gương lược, một chai nước, hộp để kính và… một nải chuối.5 giờ sáng.Dương Dương xốc ngược chiếc balo nhỏ lên vai. Trong đó là mọi thứ cô cần chomột cuộc dạo chơi ngắn trong ngày: thẻ ATM, tiền mặt, kem chống nắng, mũ,gương lược, một chai nước, hộp để kính và… một nải chuối.Ngắm nghía lại bản thân trong gương, cô mỉm cười hài lòng và bước ra khỏiphòng. (Mặc kệ tiếng càu nhàu của con nhỏ cùng phòng vừa bị lôi dậy để khóacửa!)5 giờ 10 phút.Kí túc xá Ngoại ngữ vẫn còn say giấc!Không khí tĩnh lặng khiến người ta cảm người ta cảm thấy yên bình một cách giảnđơn! Cắm tai nghe vào điện thoại, cô lướt một vòng list nhạc và chọn ngẫu nhiênmột bài hát không lời.Khác với không khí trong Kí túc xá, đường ra đến cổng Đại học Quốc gia có sựbiến đổi từ tĩnh sang động.5 giờ 50 phút.Cuối cùng thì Dương Dương cũng bước lên được toa cuối cùng của đoàn tàu saunhững giờ phút chạy thộc mạng. Ngồi phịch xuống cái ghế gỗ mà chẳng buồn lauhay phủi qua bụi, cô thầm than thở về cái nóng đang bốc lên tận đầu. Một chị mangbầu ngồi ghế 38 nhìn cô cười: “Cái quạt này tuốc năng bị hỏng rồi em ạ, toa vắnglắm, em lên ghế trên mà ngồi tạm.”Suy nghĩ kia lặp lại trong đầu cô một lần nữa: “Kể mà mình mua được vé ở toachất lượng cao thì đỡ biết bao!!”Người ta nói cấm có sai, khả năng thích ứng với cái sung sướng, tiện nghi của conngười là bản năng, nhưng với cái khổ, vất vả đấy lại là kiếp nạn. Hai năm đại học,cô đã đi về Hải Phòng đều bằng toa ghế cứng của tàu, nhưng chưa hề thấy khổ mộtlần nào. Vậy mà chỉ một tháng chuyển sang khoa chất lượng cao, đã thấy điều kiệnthường thật là tệ!6 giờ.Tàu chuyển bánh.Tiếng bánh xe ma sát với đường ray cộng hưởng với tiếng xé gió chói đến tận óc.Dương Dương bực bội ấn tăng volume nhạc, nhưng vẫn không sao át được tiếngtàu chạy, đành tắt luôn nhạc.Cảnh vật nội thành Hà Nội dần dần lướt qua tầm nhìn của cô, từng chút từng chútrồi khuất hẳn lại phía sau.6 giờ 10 phút.Tàu đi qua cầu Long Biên. Hôm nay nước sông Hồng lên.Những cảnh ruộng đồng, cây cỏ, kênh mương,… nối nhau thành một chuỗi dài dầnlướt qua con mắt Dương Dương. Cô dựa đầu vào thành tàu, co gối lên ghế, tranhthủ ngủ gà ngủ gật một chút. Quả thực, với một con heo ham ngủ hơn ham ăn nhưcô, việc phải bình minh vào 4 giờ rưỡi sáng quả chẳng đơn giản chút nào. Nênđương nhiên, con người ấy phải ngủ bù là phải!***Nắng lên khá sớm. Ánh sáng chênh chếch từ cửa sổ đối diện làm Dương Dươnggiật mình tỉnh giấc.Tàu đông nghẹt khiến cô bất ngờ.“Có lẽ tàu đã qua ga Gia Lâm”, cô đoán già đoán non, lại vừa thầm tự tán thưởngbản thân quả là may mắn vì trong hoàn cảnh chen chúc thế này, không ngờ vẫn cóghế mà ngủ!Bất ngờ, đôi mắt cô ngừng lại ở một cậu con trai đang ngồi khép nép ở mé còn lạicủa băng ghế. Vội vàng thu chân xuống, Dương Dương trừng mắt nhìn anh với ánhmắt “Tại-sao-anh-lại-ở-đây?”.Anh nhìn cô, ngớ người ra một lúc rồi xòe tấm vé xanh ra cho cô xem:“Ghế anh ở đây mà!” – Anh cười trừ.Phải mất một lúc lâu, dây thần kinh xấu hổ của cô mới kịp truyền thông tin, đã thếlại còn truyền thẳng đến da mặt luôn, khiến khuôn mặt cô cứ ửng đỏ, vô cùng đángyêu!“Em xin lỗi! Thật vô ý quá!” – Cô lí nhí. Đã chiếm chỗ người ta, lại còn hống háchlên giọng kiểu “Ta-đây-là-bà-chủ-nhà-trọ” thì làm sao không ngượng cho được!“Không sao mà!” – Anh cười nhẹ khi nhìn thái độ ấp a ấp úng như gà mắc tóc củacô.“Haiz, sao anh không lay em dậy chứ?” – Cô thở dài. Chỉ có mấy tiếng đồng hồ màxảy ra bao nhiêu chuyện ngoài dự tính. Ví thử như ban nãy, là do cô quá mải mêtận hưởng không khí trong lành sáng sớm Hà Nội, kết quả là đã… lỡ xe bus vàđành cắn răng nhìn đồng hồ tính tiền taxi nhích dần đến 80k mà lòng đầy đau khổ!“Cũng chẳng phiền hà gì lắm! Vả lại anh thấy em đang ngủ ngon!” – Anh nói đơngiản.Sau câu nói ấy, anh và cô đều im lặng. Có chủ đề nào để nói giữa hai người chưatừng quen nhau, ngoài giới thiệu về bản thân chứ? Dương Dương lại đặc biệtkhông thích những mối quan hệ chớp nhoáng không đầu không đuôi kiểu này!Tự lấy cho bản thân một lý do vô cùng hợp lý rằng mình muốn ngắm cảnh qua cửasổ phía bên kia, cô thầm đánh giá anh một lượt.Về anh, nếu dùng từ đẹp trai, thì có lẽ chưa chưa hẳn! Nhưng không thể phủ nhậnlà anh có gương mặt sáng sủa, thông minh, cũng coi như là dễ nhìn. Đột ngột, anhquay sang. Cô giật mình, vội vàng chuyển hướng của mắt ra phía cảnh vật thật!“Em đi chơi à?” – Anh gợi chuyện.“Sao anh không nghĩ là em về quê?”“Trông không giống!”“Như thế nào mới giống?”“Thế kia chẳng hạn!” – Anh chỉ ngẫu nhiên vào một người phụ nữ ngồi chéo hàngghế với anh. Đồ đạc dì lỉnh cà lỉnh kỉnh, để chật ních giá sắt, chưa kể dưới chânghế nhét bao gạo lớn. Dương Dương tự hỏi dì tha gạo từ Hà Nội về quê làm chinữa?“Chắc gì đã là về quê!” – Dương Dương vẫn bướng.Cô vừa dứt lời, anh liền quay sang bắt chuyện với dì:“Dì ơi tàu có qua ga Cẩm Giàng không dì nhỉ?”“Không con ạ, vào ga Hải Dương luôn.”“À, dì từ Hà Nội về quê à?”“Ừ con. Thế con sinh viên về quê nghỉ hè à?”“Dạ vâng, dì ạ, Thế con cảm ơn dì nhé!”“Không có gì con ạ!”***“Biết anh lợi hại rồi!” – Dương Dương gật đầu tán thành.Anh lại cười, môi anh vẫn hơi mím lại, nhưng đôi mắt lại lấp lánh ngàn vạn tiasáng, khiến người ta có cảm giác thoải mái khi đối diện với anh.“Sao em đi chơi một mình?” – Anh hỏi.“Có thể là em đi với bạn, và bạn em đi vệ sinh lắm chứ?”“Em không định nói bạn em lên giá đồ ngồi đấy chứ? Ghế bên cạnh là ghế của anhmà!” – Cô có cảm tưởng anh rất muốn phá lên cười, nhưng chắc hẳn phải cố gắngnín nhịn nhiều lắm.“Có gì đáng cười chứ?” – Cô nói, giọng hơi dỗi.“Anh nhớ là anh kh ...

Tài liệu được xem nhiều: