Thông tin tài liệu:
Mùa đông bắt đầu bằng mấy cơn gió tràn về vào buổi sáng. Em đã thức dậy nhưng vẫn chưa đặt chân ra khỏi giường, ngồi tựa lưng vào tường rồi với tay mở tung cửa sổ để cái lạnh tràn vào căn phòng vốn dĩ cũng lạnh lẽo không kém gì ngoài kia. Đôi mắt em nặng trịch và sưng lên vì đêm qua em lại khóc. Khóc đêm, với em cứ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gấu Ơi Về Với EmGấu Ơi Về Với Em- Em này!- Sao ạ?- Đừng viết thư linh tinh nữa...- Dạ?- Anh đã nghe tất cả những gì em viết qua radio rồi. Đồ ngốc!Em nhẹ cười, siết nhẹ vòng tay vào anh. Hơi ấm của gấu 37 độ lan khắp người.Hạnh phúc thật!--------------------------------------------------Mùa đông bắt đầu bằng mấy cơn gió tràn về vào buổi sáng. Em đã thức dậy nhưngvẫn chưa đặt chân ra khỏi giường, ngồi tựa lưng vào tường rồi với tay mở tung cửasổ để cái lạnh tràn vào căn phòng vốn dĩ cũng lạnh lẽo không kém gì ngoài kia.Đôi mắt em nặng trịch và sưng lên vì đêm qua em lại khóc. Khóc đêm, với em cứnhư một thói quen khó bỏ. Xuân, hạ, thu rồi sang đông, bốn mùa với mười haitháng dài đằng đẵng đã cuốn đi rất nhiều nước mắt mà ngay cả chính mình cũngkhông sao đếm hết được. Mùa đông có thể đóng băng mọi thứ nhưng biết đến baogiờ mới có thể đóng băng nỗi đau để em thôi khóc mỗi tối thế này. Mùa đông trongem khô khan, lạnh buốt. Mùa đông khiến em muốn được ở cạnh anh nhiều hơn bấtkì mùa nào trong năm. Nhưng mùa đông cũng chỉ làm em thất vọng trong chính hivọng của mình mà thôi.Em không thích mùa đông.Em mò mẫm trong bóng tối tìm trên những những mảnh vỡ điện thoại và lắp lại.Đêm qua em lại ném nó vào tường sau khi trò chuyện cùng anh. Em đã ném cáiđiện thoại này không biết bao nhiêu lần mà nó vẫn sử dụng được. Chắc nó cũngnhư em, dù anh có tàn nhẫn với em như thế nào đi chăng nữa thì em cũng lao đầuvào sau khi đã khóc thật to.Một tin nhắn - tin nhắn đến lúc 5:00 AM. Anh đang trên đường về Gò Công thăm em đây, đi biển với anh nha!Lòng em bình yên lạ. Lâu lắm rồi anh mới nhắn tin cho em vào buổi sáng và cũngthật lâu lắm rồi anh mới về gặp em. Em lẩm nhẩm trong miệng rồi đưa tay lênđếm, thoắt cái đã 5 năm dài ta biết nhau và chỉ cần mùa đông này trôi qua là thêmmột con số nữa - 6 năm.Em và anh từng học cùng trường cấp II, nhưng ngày em tìm ra anh là người đã gửinhững lá thư vào ngăn bàn cho em suốt một thời gian dài cũng là lúc anh chuyểnsang học cấp III rồi lên Sài Gòn học ngay sau đó. Không còn gặp anh mỗi sáng khiđến trường nhưng em vẫn còn có thể trò chuyện với anh trên yahoo. Ta thân nhaukể từ lúc đó. Trong thế giới đa sắc màu này đủ mọi chuyện để cả hai ta huyênthuyên cả ngày.Anh là người đầu tiên mà em nhớ đến mỗi khi em có chuyện vui hay buồn. Baonhiêu lần em kể cho anh nghe mấy trò nghịch dại là bấy nhiêu lần anh mắng emkhờ khạo. Em thích cái cách mà anh truyền niềm tin, kéo em đứng dậy sau nhữngvấp ngã. Anh không hề la mắng hay trách móc, cứ mỗi lần em khóc thì anh kể choem nghe những câu chuyện rồi bảo: Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua!. Em thíchnhững chuyến đi mà anh kể, những nơi mà anh đặt chân đến. Vô tình trong em trỗidậy mơ ước về những chuyến đi cùng anh.Nhưng rồi cũng chẳng biết từ lúc nào, em không còn cảm thấy vui khi anh kể choem nghe về người yêu của mình. Đó là một cô gái khá xinh và học cùng trường tênVân Anh. Phải ngồi nghe những lời anh nói về cô gái ấy em vô cùng khó chịu vàđó là lần đầu tiên em gục ngã nhưng anh không hề kéo em đứng lên. Kể từ lúc đó,em ít online cũng chẳng còn hào hứng chơi game cùng anh mỗi tối. Lâu thật lâuem mới nhắn cho anh một cái tin nhưng đó chính là lúc em không thể nào kiềm chếđược nỗi nhớ của mình. Và anh cũng vậy, lâu thật lâu mới đáp lại tin nhắn của em,khi quan tâm khi thì hờ hững. Em không trách được vì em chẳng là gì trong anh!.Ấy vậy mà đã gần 6 năm rồi ư?***Tuy biển Gò Công nước đen thui thủi nhưng chẳng hiểu sao em yêu nó da diết.Ngày đó cứ đến chủ nhật, em lại chạy xe hàng chục cây số để tìm về với nó. Nóluôn tặng em những cơn gió mát kèm theo cái nóng khô cong. Em thường ngồi trênbờ đê vắng người qua lại để lắng nghe tiếng sóng biển hát vi vu. Một cảm giácbình yên quá đỗi. Em khờ khạo hay thầm thì với biển: Khi tao có người yêu, taosẽ dẫn người đó đến, mày nhớ làm người ta vui nha...Rồi một ngày mùa đông bất chợt, em đã dẫn người em yêu cùng về với biển. Em,anh chạy xe ì ì trên bờ đê đầy bụi rồi dừng lại ven đường và nhìn trời xanh lộnggió, nhìn biển rộng bao la, nhìn những chùm hoa muống tím chạy dọc theo bờ đê.Biển đầy những con sóng lăn tăn vào bờ. Những con sóng bạc đầu buổi sớm trongcái lạnh mùa đông vẫn tinh nghịch như ngày nào, lúc thì dồn dập khi thì nhẹnhàng.- Ra đây với anh, nhanh nào! - Anh đứng dậy và đi ra phía biển.Em vẫn ngồi thu lu trên bờ đê hít gió ngọt căng đầy lồng ngực.- Em không ra đ ...