Từ khi hắn đến , đứa học giỏi nhất lớp và cũng được cô giáo khen nhiều nhất lớp đã không còn là nó . Không chỉ có thế mà chức vụ cao nhất trong lớp lại thuộc về hắn , còn nó thì bị đẩy xuống hàng lớp phó . Cái chức vụ ấy nó đã giữ suốt từ năm cấp một tới giờ , tưởng như không có ai có thể đẩy được nó ra khỏi vị trí ấy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ghét của nào trời trao của ấy Ghét của nào trời trao của ấyTừ khi hắn đến , đứa học giỏi nhất lớp và cũng được cô giáo khen nhiều nhất lớpđã không còn là nó . Không chỉ có thế mà chức vụ cao nhất trong lớp lại thuộc vềhắn , còn nó thì bị đẩy xuống hàng lớp phó . Cái chức vụ ấy nó đã giữ suốt từ nămcấp một tới giờ , tưởng như không có ai có thể đẩy được nó ra khỏi vị trí ấy , thếmà hắn lại làm được . Cũng có lẽ bởi vậy nên nó không thích hắn chút nào , màcòn ghét nữa là đàng khác .***Nó cùng 3 đứa bạn thân chui vào quán nước quen thuộc ngồi nói chuyện như mọikhi . Nhưng đó là với tụi bạn của nó chứ với nó thì không khác gì bị đày . Suốt cảbuổi tụi bạn chỉ nhắc tới hắn: nào là đẹp trai , thông minh , học giỏi , ... . Nói chunglà khen hắn đủ cái . Cái tai nó như sắp nổ tung ra .- Hắn thì có gì hay mà các cậu thích thế nhỉ . - nó nóiTụi bạn nhìn nó như nhìn một người từ hành tinh khác đến- Trời ! Mày có bị làm sao không đấy- Hắn mà không tuyệt vời thì trên thế gian này không có ai hết- Hắn là người con trai hoàn hảo nhất khối , à không , nhất trường luônCả 3 đứa thi nhau hét lên- Thì cứ cho hắn là người đẹp trai đi . Nhưng thực chất bên trong hắn chẳng có gìđâu . Mà tao cũng chẳng muốn bàn về việc này nữa đâuCâu nói của nó làm cả bọn cụt hứng- Ừ , thôi mình về đi . Chiều còn đi học nữaRồi mỗi đứa ai về nhà nhà nấy***Chiều . Có lẽ cả 3 đứa bọn nó đã quên câu nói của nó khi sáng , bọn chúng vẫn tiếptục nói về hắn . Nó không chịu được nhưng cũng chẳng muốn làm cụt hứng bọnbạn như lúc sáng nên không nói gì .Bước lên cầu thang không hiểu nó để tâm trí ở đâu mà không để ý có người cũngđang đi xuống . Thế là 2 đứa va vào nhau , nó lăn quay ra đất .- Cậu có làm sao không ? Mình xin lỗi , mình không cố ý.Giọng nói này nghe quen quen , nó quay lại . Trời ơi ! Thì ra là hắn . Nó giận lắmnhưng không nói gì . Nếu như mọi khi nó đã quát cho đứa kia một trận ( dù là nósai ) , nhưng lúc này trước mặt nó lại là hắn nên nó quay mặt đi luôn .Vào 15 phút đầu giờ , mọi chuyện đáng nhẽ sẽ rất bình thường nếu như không cócâu nói của cô:- Trinh ( tên của nó ) ! Em sang ngồi với Quân ( tên của hắn ) .Nó hét lên khiến cả lớp cứ trố mắt nhìn . Trời thật không thương nó . Sao ông trờilại có thể cho nó ngồi với đứa mà nó ghét nhất cơ chứ .Thế là cả một buổi học chẳng có kiến thức nào nó tiếp thu trọn vẹn . Nhìn sang bêncạnh , thấy hắn chăm chỉ ngồi viết , thấy cái bản mặt đáng ghét của hắn mà nó tứckhông thể chịu được . Đúng là ghét của nào trời trao của ấy .Thật may là cuối cùng thì cũng ra về . Nhưng không vì thế mà nó thoát ra đượckhỏi hắn .suốt cả chặng đường nó lại phải nghe tiếp những lời khen không ngớt về hắn .Không thể chịu đựng hơn được nữa , nó tạm biệt tụi bạn , lấy cớ là phải đi mua vàithứ cho mẹ nên không đi cùng tụi nó được .Nhưng mà tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa . Trời tự dưng đổ mưa , nó đành phải tạtvào lề đường trú tạm .- Nếu như lúc nãy nó chịu khó đi cùng tụi bạn thì giờ đã về tới nhà rồi - nó làu bàu.Chợt xuất hiện dượi làn mưa bóng dáng ai đó trông rất quen . Cái bóng đen ấy dầnhiện ra rõ hơn , và rồi cuối cùng là hình ảnh của hắn . Trên người không một chiếcáo mưa , phóng xe như bay qua trước mặt nó , rồi tự dưng phanh xe , quay lại nhìnnó , nở một nụ cười , một nụ cười khiến nó có một cảm giác rất lạ mà ngay lúc ấychính nó cũng không giải thích được . Có lẽ đó là lần đầu nó nhìn thấy nụ cười củahắn .- Bà có muốn lên xe tui chở về không . À mà thôi , bà có xe rồi kia mà . ByeeeeeeChẳng đợi nó trả lời , hắn phóng xe đi thẳng . đợi một lúc trời cũng tạnh , nó lên xera về . Cả chặng đường nó cứ nghĩ mãi về nụ cười lúc nãy của hắn và không làmsao lí giải nổi về cảm xúc lúc ấy của mình .***Ngày hôm sau , nó tưởng chừng như đã quên chuyện xảy ra vào ngày mưa hômqua . Nhưng rồi tự nhiên hắn lại xuất hiện , nhìn nó và cười . Lại là cái nụ cười nhưngày hôm qua . Nó vội ngoảnh mặt đi khi bất giác nhận ra mình đã bắt đầu thấythích cái nụ cười đó .Rồi những ngày sau nó tự nhiên để ý đến hắn nhiều hơn , cảm thấy nhớ cái nụ cườiđặc biệt ( nó cũng không hiểu sao mình lại gọi đó là đặc biệt ) đến kì lạ .Cho đến một ngày , lúc nó đang chơi với tụi bạn ở sân trường , chợt hắn chạy đến ,kéo tay nó chạy .- Làm gì thế , thả tay mình ra - nó hét toáng lên .Nhưng hắn thì không hể nói gì , vẫn kéo nó chạy mãi , chạy ra sân sau . Đến lúcnày hắn mới dừng lại , nhưng vẫn không hề buông tay nó ra . Đứng im lặng mộtlúc , hắn lên tiếng:- Tớ không biết phải nói thế nào cho cậu hiểu . Nhưng tớ không thể giữ nổi nóthêm phút giây nào nữa . Tớ ... tớ ... thật sự rất ... rất ... thích cậu . Có thể tớ nói rarất vụng về nhưng đó là tất cả những gì tớ có thể nghĩ ra lúc này . Tớ ... tớ ...- Đứng nói nữa !- Sao cơ ?- Tớ hiểu cậu mà , bởi chính trong lòng tớ cũng đang có cảm giác như thế với ...với ... người mà tớ ghét nhất .- Tớ biế ...