Danh mục

Già kén

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 172.34 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Như thường lệ, chúng tôi ngồi bên nhau chiều cuối tuần ngắm mặt trời rơi trong một quán nước rất thơ mộng ven hồ. Đôi khi chẳng nói với nhau được nửa câu,chỉ nhìn nhau, nắm tay nhau và hiểu tất cả những gì muốn nói. Nhưng hôm nay Nguyên như có điều gì đó không yên, trông anh bồn chồn, đôi lúc liếc nhanh vào đồng hồ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Già kén Già kén…1. Như thường lệ, chúng tôi ngồi bên nhau chiều cuối tuần ngắm mặt trời rơitrong một quán nước rất thơ mộng ven hồ. Đôi khi chẳng nói với nhau đượcnửa câu,chỉ nhìn nhau, nắm tay nhau và hiểu tất cả những gì muốn nói.Nhưng hôm nay Nguyên như có điều gì đó không yên, trông anh bồn chồn,đôi lúc liếc nhanh vào đồng hồ. Tôi hỏi anh bằng một ánh nhìn, anh lắc đầu,nắm tay tôi lắc lắc như trấn an không có việc gì… Điện thọai Nguyên reo,liếc tôi thật nhanh, anh lưỡng lự, rồi miễn cưỡng bấm nghe khi tiếng chuôngnhạc có vẻ thôi thúc. Không biết người bên kia nói gì, chỉ thấy anh cau màynói như gắt: “Đang họp! Tí nữa về! Đi một mình không được à.”. Rồi tắtmáy. Chẳng cần hỏi, tôi cũng rõ ai gọi anh, tiếng nhạc tín hiệu chuông điệnthọai đã khai báo nguồn gốc. Có lẽ vợ anh muốn anh về sớm đưa đi dạo phố,một chiều thứ bảy đẹp như thế này, và cần phải chứng tỏ cho mọi ngườithấy cái vẻ hạnh phúc của gia đình họ, tại sao lại phải ở nhà… Một cái đầukim bé xíu, nhòn nhọn đâm vàp tôi. Tôi vội nói vì chỉ sợ nếu Nguyên mởmiệng tôi sẽ khóc mất: “Mình về sớm đi anh, em hơi mệt”. Hình như chỉ chờcó vậy, Nguyên gật đầu, đứng lên gọi tính tiền, rồi ra lấy xe, cái dùng dằngmuốn níu thời gian như mọi lần biến đâu. Cái đầu kim ngóay vào tôi. Tôicay đắng nuốt thầm một giọt mặn môi.Tôi chưa được gặp mặt vợ anh, và cũng không mong gặp làm gì. Quen nhau,yêu nhau đến gần năm, anh mới đưa tôi xem một tấm ảnh, cól ẽ luôn để sẵntrong ví anh, chỉ chờ dịp là lấy ra. Aûnh chụp ba người chụm đầu vào nhauhạnh phúc lắm: Anh – vợ và con gái. Tôi không nhìn anh và cô con gái 5tuổi giống anh như lột, mà tò mòmột cách chăm chú, có phần xét nét rất đànbà vào gương mặt vợ anh. Đó là một người đàn bà gương mặt thô, trangđiểm lòe lọet xanh đỏ và đậm nét, nét mặt hơi sệ do nụ cười thỏa mãn kéohai con mắt như hai vệt chì xanh lè, ăn mặc cũng màu mè không kém, tráingược với sự nền nã lịch sự của anh. Tôi thầm so sánh với mình… tất cả tôiđều hơn hẳn, nhưng tôi lại không được ở vị trí đó, như người đàn bà vợ anh.Trả lại Nguyên tấm ảnh, tôi im lặng với bao giằng xé… Anh cũng không nóigì, lẳng lặng cất vào ví. Ở địa vị tôi và anh, im lặng có lẽ đỡ buồn lòng nhauvà dễ chịu hơn trong hòan cảnh trớ trêu này.Đến gần con đường rẽ vào nhà tôi. Nguyên dừng xe, thả tôi xuống, nhìn vộixung quanh, rồi cẩn thận phớt nhẹ cái hôn lên tóc tôi, thầm thì: “Hãy thôngcảm cho anh, chúc em vui”. Tôi nén một tiếng thở dài, cố nặn ra nụ cười đểcuộc chia tay nhẹ nhõm. Anh rồ ga cho xe chạy vụt đi, còn tôi ứa nước mắtđi về nhà. Vào đến phòng, vẫn quay quắt câu hỏi, mà bao lần tự hỏi, tại saokhông chấm dứt cho xong, đỡ đau khổ, day dứt… Nguyên không hề dấudiếm rằng, anh sẽ không bao giờ từ bỏ con gái, cho dù anh không còn yêu vợnữa.Tôi với Nguyên, nói thơ mộng là mối tình tuyệt vời, nhưng xét thẳng ra, làsự vụng trộm của hai kẻ đang giỡn với đạo đức và lương tâm mà cho đếnthế kỷ 21 này vẫn chưa được người Việt Nam chấp nhận và tha thứ. Tôiluôn mềm lòng mỗi khi Nguyên tha thiết: “Anh yêu em… Anh không thểthiếu tình yêu của em… Anh đã phải sống trong sự cầm tù của gia đình…Em mà bỏ anh thì anh mất tất cả… Anh cần có em…”. Và tôi lại gục đầuvào anh khóc… để khi đêm về, ngấm ngầm nỗi đau lẻ loi một mình… cũngnhư âm thầm rơi nước mắt như chiều nay.2. Ngày tôi sinh ra, bố đã mượn một ông thầy tử vi người Hoa rất uyên bácvề lý số, kinh dịch xin cho một lá số. Ông thầy nói với bố tôi, có con gái quýtướng, không bao giờ cực thân, lớn lên có mệnh phu nhân sang trọng quyềnlực được chồng yêu quý, thông minh, xinh đẹp, làm nên phú quý cho giađình… Thế mà bây giờ, bạn bè cùng lứa ai cũng yên ấm đàng hòang. Còn tôiloanh quanh mãi với một mối tình không lối thóat, lại còn phải hò hẹn lén lútdấu diếm, danh không chính, ngôn không thuận. Xung quanh tôi bao ngườiđàn bà kém hơn là thế mà họ có được hạnh phúc, tôi ghen với họ. Đàn ôngbao người, sao tôi cứ phải gặp những kẻ không thể gắn kết được.3. Mối tình đầu là Giang. Anh hiền như cục bột. Suốt ngày chẳng hé đượcmột câu, chúi mũi vào sách vở. Bốn năm học đại học, chúng tôi yêu nhauhồn nhiên như trẻ con, ngây ngô, dễ thương… Bạn bè cùng khoa lấy tôi vàGiang làm đầu đề cho chuyện tình yêu sinh viên như một tấm gương chungthủy, trong sáng, lành mạnh, cùng giúp nhau học hành tử tế. Ngày ra trường,chưa kịp trấn tĩnh để chuẩn bị vào đời, bước sang giai đọan làm người lớn,Giang đột nhiên: “Chúng mình đám cưới nhé!” . Tôi tưởng anh nói đùa nhưhàng trăm lần đùa như thế thời đi học. Tôi cười và không nói gì, đến khiGiang khẩn thiết: “Mình làm đám cưới nhỏ thôi. Chưa có việc thì xin việcsau…”. Tôi ngạc nhiên và cãi lại: “Thế cươi xong em và anh vẫn nhà ai nấyở, cơm cha mẹ ai người ấy ăn. Anh không cần đám cưới lớn, nhưng em cần,cha mẹ em cần, con gái duy nhất cưới chồng, chứ đâu phải theo không…”.Mấy lần cãi nhau sau đó, tòan vớ vẩn trẻ con… Sau cùng lấy cớ tôi chưađược trưởng thành, việc làm chưa ổn định, chưa muốn p ...

Tài liệu được xem nhiều: