(Lời người viết: Truyện ngắn này dựa theo tâm sự một người bạn, và đa phần là hư cấu, nếu có sự trùng hợp về địa danh và tên người là ngoài ý muốn của tác giả. Thành thật cám ơn những nhà văn, nhà thơ có bài viết mà chúng tôi đã trích dẫn trong truyện ngắn này. TQT) Chúng tôi đã ‘chat’ với nhau gần 2 tìếng đồng hồ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giá Mà Anh...Giá Mà Anh... Sưu Tầm Giá Mà Anh... Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 20-October-2012(Lời người viết: Truyện ngắn này dựa theo tâm sự một người bạn, và đa phần là hưcấu, nếu có sự trùng hợp về địa danh và tên người là ngoài ý muốn của tác giả. Thành thật cámơn những nhà văn, nhà thơ có bài viết mà chúng tôi đã trích dẫn trong truyện ngắn này. TQT)Chúng tôi đã ‘chat’ với nhau gần 2 tìếng đồng hồ. Mới chín giờ tối ở đây nhưng ở bên đó đã nửađêm. Tôi mỉm cười hỏi Minh:- Anh chưa buồn ngủ sao?Những hàng chữ hiện trên màn hình rõ ràng:- Chưa. ‘Chat’ với Thùy suốt đêm cũng không buồn ngủ.- Mai anh còn phải đi làm mà.Minh gửi cho tôi cái mặt cười:- Nghỉ đại ở nhà một ngày đâu có sao.Tôi bật cuời đánh máy thật nhanh:- Bê bối!- Tại Thùy đó!- Đổ lỗi há! Không thèm ‘chat’ với anh nữa.Tôi thấy Minh yên lặng vài giây. Mắt tôi vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, chờ đợi message củaMinh. Hàng chữ hiện ra làm tôi bối rối:- Xin lỗi vậy! Nếu không ‘chat’, cho anh sang đó trông nhà cho Thùy. Nói chuyện với Thùy thíchhơn nhiều. Hay là anh gọi nhé.Tôi ngập ngừng trả lời:- Muộn rồi anh Minh. Thùy cũng còn phải học bài. Mai có lớp sớm.Cái mặt mếu hiện ra trên màn hình. Tôi ái ngại:Trang 1/6 http://motsach.infoGiá Mà Anh... Sưu Tầm- Thật đó. Anh muốn Thùy thi rớt sao?- Ừ. Thùy thi rớt, ở lại bên này, không bao giờ về Viêt-Nam nữa.- Ác! Bố mẹ mắng chết, không gửi tiền nữa làm sao sống!- Anh ... nuôi Thùy. Anh nuôi em suốt đời nhé. Chịu không?Tôi thật sự luống cuống. Minh đang viết rõ ràng những gì tôi cảm thấy là anh đã muốn nói vớitôi từ lâu. Tay tôi run trên key-board:- Anh Minh! Anh biết là không được mà ...- Tại sao không?Tôi không muốn giải thích, nhẹ thở dài, đánh máy thật nhanh:- Thùy đi đây. Bye anh.Lần nào cũng vậy, tôi đã gửi ‘good bye’ message nhiều lần nhưng chúng tôi vẫn không dứt đượcnhau. Hôm nay cũng vậy, tôi ngần ngừ đóng ‘cửa sổ’ và tắt máy PC để Minh không thể trả lời.Ngồi thẫn thờ trên ghế, nghĩ tới lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở nhà nhỏ Chuyên, bạn cùnglớp với tôi tại Stanford University.Chuyên chỉ tôi giới thiệu:- Nhỏ Thùy là bạn học cùng trường với em.Tôi e dè gật đầu chào anh, lí nhí trong miệng câu gì mà chính tôi cũng không biết. Anh nhìn tôichăm chú nhưng đôi mắt thật hiền hoà. Nhỏ Chuyên lại liến thoắng:- Còn đây là anh Minh, anh họ mình. Anh Minh hiện làm việc tại New York, về thăm gia đìnhmình nhân dịp Christmas.Tôi vẫn ngại ngùng ngồi yên trên ghế. Chuyên không để tôi yên:- Anh Minh thấy không, Thùy là du-sinh từ Việt Nam sang học MBA, vừa đẹp, vừa hiền, và ViệtNam hoàn toàn một trăm phần trăm chứ không Mỹ hoá như mấy đứa bạn khác của em, anhđừng có chê nhé.Tôi đỏ mặt kéo tay áo Chuyên:- Chuyên ...Nụ cười của Minh thật dịu dàng:- Thùy qua Mỹ lâu chưa?Tôi cố lấy vẽ tự nhiên:- Thưa anh Thùy mới qua vài tháng, mới đang học lục cá nguyệt đầu tiên.- Thùy ở nhà bà con?Trang 2/6 http://motsach.infoGiá Mà Anh... Sưu Tầm- Thưa anh không ạ! Thùy không có họ hàng ở vùng này, hiện chung phòng với một sinh viênngoại quốc khác ở trong trường.Minh mỉm cười:- Chắc vẫn còn nhớ nhà. Thùy nhiều bạn không?Tôi lắc đầu:- Ngoài Chuyên ra Thùy không có ai là bạn, vì ...Tôi ngập ngừng, Chuyên cướp lời:- Anh biết không, các sinh viên Việt, và cộng đồng Việt Nam nói chung, hãy còn ‘dị ứng’ với cácdu-sinh từ Việt Nam qua, coi họ cứ như là VC, hoặc con ông cháu cha mấy nhà tư bản đỏ sangđây ăn chơi. Em nhiều lúc bực mình với họ. Unfair!Minh vỗ nhẹ lên vai em:- Anh hiểu vấn đề này, và cũng đồng ý với em là chúng mình cần bao dung hơn với tuổi trẻ từViệt-Nam bây giờ, nhưng anh cũng hiểu tâm trạng của những người lớn tuổi, gian khổ trong thờichiến tranh, và bị đày đọa nhiều năm trong rừng trước khi được định cư ở Hoa Kỳ. Những ngườinày, ngoài lý tưởng và quan điểm chính trị khác biệt, họ còn có mối thù cá nhân, nên cũngkhông trách họ được vì thái độ chống đối hết mình, và thiếu thiện cảm ngay cả với lớp trẻ sinhsau chiến tranh từ trong nước xuất ngọai du học.Tôi ngạc nhiên nhìn Minh:- Ước gì ai cũng nghĩ được như anh, - tôi quay sang Chuyên – và ai cũng dễ thương như Chuyên,thì Thùy đã không cảm thấy cô đơn.Minh tươi cười:- Chuyên sang Mỹ khi đã 15 tuổi, phải không em, nên còn rất là Việt Nam.Tôi bạo dạn nhìn Minh:- Anh Minh cũng còn rất là Việt Nam, anh sang ...