Danh mục

Giá mà anh có thể đợi em thêm chút nữa...

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 141.89 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mùa thu năm 2007, Giữa sân bay ồn ào nhôn nhịp, một cô gái với vóc dáng hơi to con đang cố tìm mọi cách chen lấn vào dòng người khiến một vài người quanh đó cứ nghĩ là mấy kẻ móc túi liền tỏ vẻ cảnh giác cao độ, cố gắng lảng tránh cô thật xa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giá mà anh có thể đợi em thêm chút nữa... Giá mà anh có thể đợi em thêm chút nữa... Mùa thu năm 2007,Giữa sân bay ồn ào nhôn nhịp, một cô gái với vóc dáng hơi to con đang cố tìm mọi cách chen lấn vào dòng người khiến một vài người quanh đó cứ nghĩ là mấy kẻmóc túi liền tỏ vẻ cảnh giác cao độ, cố gắng lảng tránh cô thật xa. Cuối cùng thì chỉ còn mỗi cô đứng trơ trọi ở lại giữa một góc đại sảnh rộng lớn. Âu Lệ nhìn những con người qua lại, vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt thì khônggiấu nổi sự chua xót. Trong không khí ồn ào như thế, cô chợt cười khan mấy tiếng: - Thì ra ngay cả đến hơi ấm cũng có giá đến như vậy. Sau 3 năm cô lang thang trên đất khách, cuối cùng Âu Lệ cũng có ngày có thể trở về, chỉ tiếc là... con người của 3 năm trước và con người của 3 năm sau đã hoàn toàn thay đổi.. Trong mắt cô giờ đây chỉ toàn sự lạnh lẽo và căm phẫn..Lẽ ra cô đã không định trở về, nhưng rốt cuộc thì vẫn cứ phải về khi mà máy điện thoại của cô “vô tình” nhận được một cuộc điện thoại.. Cô đã định không nghe,nhưng cả số máy lẫn chủ nhân của số máy đó cứ như nhiều năm về trước có một sự kiên nhẫn dẻo dai đến bái phục, khiến cô không thể không “rung động”. - Lệ, đã lâu không gọi, em vẫn ổn chứ? - Ổn! Có phải câu trả lời anh muốn nghe là thế?! - Em biết rõ ý anh không phải vậy mà..- Hơ, nực cười, ý anh là của anh, sao tôi có thể BIẾT...RÕ.. được chứ.. Tôi lấy tư cách gì đây?- Em... chuyện đã qua rồi có thể cho nó qua được hay không? Chúng ta có thể nói chuyện bình thường như những người bạn tốt không được hay sao? - Anh... tình bạn đã chết rồi thì hãy để cho nó chết đi được hay không? Đừng bắt nó phải đào mồ sống dậy nữa... Sẽ chỉ còn lại nắm tro tàn mà thôi..Cô nhai lại cách nói của người đối thoại nhưng giọng nói rõ ràng là cay nghiệt hơnrất nhiều. Rồi thì... chưa để đầu dây bên kia kịp phản ứng, Âu Lệ đã ngắt cuộc gọi.. Chiếc điện thoại bị văng vào một góc chợt bừng sáng.. Màn hình hiển thị: 1 tin nhắn mới. Anh ta vẫn còn nhớ hay sao? Cái cách mà trước đây khi hai người còn yêu nhauvẫn thường làm. Trong lúc cô đang mải mê nghe những lời mật ngọt ong bướm thìchiếc cellphone của cô “vô tình” rung lên 1 tin nhắn. Mà nội dung của tin nhắn đó vẫn luôn luôn chỉ có một. 3 chữ quen thuộc “i love u” ngắn ngủi thôi nhưng cũng khiến lòng cô như được sưởi ẩm giữa tiết trời lạnh lẽo. Đoạn kí ức không được coi là ngắn ngủi chợt ùa về khiến lòng cô thêm đau xót. Sao giờ đây khi cô nhìn vào cái tin nhắn kia lại chẳng thể thấy lòng mình ấm áp nổi nữa...phải chăng tin nhắn đó đã chẳng thuộc về cô??? “2tháng nữa anh cưới rồi.. dù thế nào đi nữa, anh vẫn muốn em có mặt” Vài dòng chữ ngắn ngủi như khiến cô ngã khụy. Có mặt?! Anh ta muốn cô có mặtư? Để làm gì? Để cô có thể chứng kiến gương mặt rạng ngời hạnh phúc của anh ta, hay là muốn anh ta có thể trông thấy vẻ mặt nuối tiếc của cô khi đã bỏ lỡ mất anhta – đúng theo ý của anh ta. Cô ghét con người đó.. Cô ghét cái cách mà anh ta vẫn thường ngạo mạn như thế... Anh ta là ai.. còn là ai nữa trong cái cuộc đời bộn bề của cô.. Anh ta quên rồi ư? Hai người đã là 2 kẻ xa lạ từ lâu lắm rồi.. ...... Mùa thu năm 2004, - Em nhận được học bổng đi du học..Được đi du học là ước mơ mà cô vẫn hằng ao ước.. Suốt bao năm qua, cô đã phải cố gắng không ngừng nghỉ cũng chỉ vì chờ đợi 1 kết quả như ngày hôm nay, thế nên cô không có gì đáng để hối hận cả... Chỉ có điều, việc nói ra chuyện mình sẽphải đi xa trong một vài năm trước mặt người mình yêu thật không dễ dàng gì như cô đã tưởng trước đó. Từng câu chữ cứ như nghẹn lại.. Vì vậy, cô quyết định không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ giơ tay đưa tờ giấy mỏng manh về phía anh. Anh đón lấy, cặp mày khẽ nhíu lại.. - Em đã quyết?! – rõ ràng là anh đang bực bội vì biết mình đã bị cô gạt suốt thời gian qua nhưng vẫn cố phải giữ vẻ bình tĩnh cho ra dáng 1 quý ông lịch sự“dởm”.- Em hi vọng... anh sẽ hiểu cho em... – cô cúi gằm mặt, chán nản gật đầu, khôngdám ngước lên nhìn vào đôi mắt mà cô vô cùng thương yêu đó.Hai người cứ đứng đó, không biết là đã đứng hết mất bao nhiêu thời gian.. Từngđợt gió lùa qua, những chiếc lá vàng khô héo lại xào xạc rơi rụng, rớt trên vai haingười..Mùa thu lạnh quá! Dù biết rõ là bên cạnh mình đang có người mình yêu, vậy màsao trong tâm khảm vẫn thấy một nỗi trống trải vô bờ, một sự tĩnh mịch đến đángsợ.. Có phải tại mùa thu?!Anh khẽ ho khan 1 tiếng, vòng tay qua vai cô. Cố gắng nở 1 nụ cười:- Được! Vậy hãy để anh đưa em đi.Cô nép trong cánh tay anh, lòng dâng đầy hạnh phúc. Cuối cùng anh cũng chịuhiểu cho cô. Cô vốn không phải đứa con gái sối nổi, nhiề ...

Tài liệu được xem nhiều: