Danh mục

Giá như đường chạy hai chiều

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 126.59 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi là sinh viên năm 3, có suy nghĩ: “Phụ nữ đã đến lúc cần chủ động nắm bắt tình cảm đến với mình!”. Phải, tại sao không chứ! Tôi đem ý kiến này tiến hành “điều tra xã hội học” trong phạm vi… phòng và kết quả: bảy phiếu thuận - gồm một phiếu của tôi, ba phiếu nghịch. “Keng!” - tiếng gõ nồi của nhỏ trưởng phòng đồng nghĩa với việc “quyết định” đã được thông qua, chị em cứ theo đó mà thực hiện. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giá như đường chạy hai chiều Giá như đường chạy hai chiềuVN Times -Tôi là sinh viên năm 3, có suy nghĩ: “Phụ nữ đã đến lúc cần chủ động nắm bắt tìnhcảm đến với mình!”. Phải, tại sao không chứ! Tôi đem ý kiến này tiến hành “điềutra xã hội học” trong phạm vi… phòng và kết quả: bảy phiếu thuận - gồm mộtphiếu của tôi, ba phiếu nghịch. “Keng!” - tiếng gõ nồi của nhỏ trưởng phòng đồngnghĩa với việc “quyết định” đã được thông qua, chị em cứ theo đó mà thực hiện.Điều này vừa cổ vũ vừa gỡ rối được sự bế tắc trong “đường lối” của “cuộc cáchmạng nữ giới vùng lên” được biểu hiện sinh động bằng một thử nghiệm - mà phảinói là một chiến dịch mới đúng - của tôi với “chú chuột bạch” đáng yêu mà tôi đãhăm he từ năm trước. Hắn và tôi học khác khoa - tất nhiên khác lớp, ký túc xá củahắn xa tít mù khơi - tất nhiên càng không chung đường. Thế là bế tắc tập 2. Tưởngđâu mọi thứ đã vào đường cùng, ngõ cụt nhưng tôi kịp lấy lại tinh thần ngay: “Chảphải ông cha ta còn dạy “… nhì tốc độ” là gì! Phải, là nhì tốc độ!” - tôi chực nhưmuốn reo lên.Tôi là một cô gái hiện đại. Vâng, những cô gái hiện đại có “tốc độ” bằng tốc độđường truyền Internet, biết cách điều khiển mạng xã hội chứ không chạy theomạng xã hội. Với một cú click chuột bạn sẽ biết người ta có “tâm tư, tình cảm” gìnếu người đó muốn chia sẻ, có sở thích gì, thân thiết với ai… Có nghĩa là bạnđang “quản lý” người đó từ xa rồi còn gì! Bằng những thủ thuật đơn giản tôi biếtmột số tài khoản mạng của hắn - chỉ vì sự thành thật trong việc cung cấp các thôngtin cá nhân trên mạng của hắn nên bất cứ ai quan tâm có thể tìm hiểu được - rồi từđó làm quen với những người bạn thân của hắn theo kế nghi binh của Binh phápTôn Tử. Từ online đến offline chỉ “ngắn” như một gang tay và không khó lắm vớitôi khi tìm kiếm đồng minh… Sau khi tổng kết từ nhiều nguồn thông tin, tôi có thểđưa ra đánh giá sơ bộ về hắn như sau: Là một nam sinh viên tính tình ôn hòa, thíchchạy bộ nhất trong các môn thể thao, đôi khi thích ở một mình theo nghĩa muốn cómột không gian riêng tư, khó tạo ấn tượng cho người khác trong lần đầu gặp gỡnhưng đặc biệt, hắn có cách suy nghĩ khá kỳ lạ so với nhiều thằng con trai khác -chí ít là trong suy nghĩ cá nhân tôi. Ví như mấy hôm trước, hắn có đăng một statuslửng lơ con cá vàng là: “Thích bạn gái có xương quai xanh đẹp…”. Hắn cụ thể tiêuchí chọn bạn gái đến tận cục xương?! - tôi nghĩ và chợt cười nhưng không khỏithắc mắc: Tại sao con gái thích những thứ vô hình như sự an toàn, ấm áp chẳnghạn lại vô cùng dễ hiểu; ngược lại, bọn con trai cụ thể đến tận cục xương lại khóhiểu vô cùng? Đúng là không phải cái gì cụ thể, chi tiết cũng đều dễ hiểu cả!Haruki Murakami trong cuốn Tôi nói gì khi nói về chạy bộ, đã viết đại ý rằng việcchạy bộ đối với ông, dù thoạt nhìn có vẻ tầm thường nhưng nếu cứ kiên trì làm đủlâu thì nó sẽ trở thành một hành vi thâm trầm, thậm chí là thiền định. Và theo tôihiểu thì với hắn chạy bộ cũng mang một thứ triết lý gì đó mà tôi vẫn chưa ngộ rađược. Sau vô vàn lần đắn đo suy nghĩ “không vào hang cọp sao bắt được cọp con”,tôi đã đưa ra một tuyên bố hùng hồn trước cả phòng: “Từ mai, tao sẽ xuống sân…đi bộ!”. Phải, không có sự nhầm lẫn gì ở đây hết: đi bộ chứ không phải chạy bộ. Cảphòng tôi bàng hoàng trước quyết định này. Nguyên nhân của sự bàng hoàng nàycũng dễ hiểu thôi: tôi - một loại “di sản” phi… thể thao, thuộc trường phái anti-sports nên việc “trái gió trở trời” của tôi quả là một hiện tượng khó-lý-giải đối vớicác nhà khoa học, sao “trình độ” của mấy đứa trong phòng có thể hiểu được. Chỉriêng con Liên ù dày dạn kinh nghiệm tình trường nhất, chép miệng: “Chà chà, quảlà một sự hi sinh to lớn cho nền thể thao nước nhà!” rồi nó cười tinh quái thấy ghét.Điều trở ngại đầu tiên là phải tìm cho ra đôi giày Bata mà tôi đã “vĩnh biệt” nó từnăm đầu mới nhập học. Cũng tại cái tính cẩn thận quá của mẹ chứ không tôi chảđem làm gì, vừa chật chỗ vừa không có tác dụng. Tôi đã nhiệt tình tranh luậnnhưng cuối cùng cũng chịu thua vô điều kiện vì mẹ lại bắt đầu réo rắt khúc “chinhphụ ngâm”, nào là “Lúc nào cũng ôm khư khư cái máy tính, mày tính lấy nó làmchồng hả con?”, nào là “Con gái con đứa gì mà người khô đét, có ma mới ngó tớimày!”, rồi lại quay ra dỗ ngọt “Học hành là phải mạnh khỏe con ạ, đem theo đôigiày có khi cần dùng”… Quả thật, lúc đó làm sao tôi biết trước có cái ngày tôi xáchgiày xuống sân thế này.Tầm bốn giờ chiều, sân trường bắt đầu đông người tập thể thao. Tôi xỏ đôi giàyBata bụi bặm hăm hở xuống đường, hòa vào dòng người theo một chiều duy nhất -ngược chiều kim đồng hồ. Phải, điều “oái oăm” này được tất cả những người chạybộ trường tôi tuân thủ. Trước hết, nó xuất phát từ quy định của các cuộc thimarathon hay uyên bác hơn là những người chạy tuân theo các giả thuyết khoa họcnhư: Tim người nằm bên trái sẽ áp sát vòng sân hơn nên khi chạy bán kính sẽngắn. Hoặc là để tránh ảnh hưởng của chiều quay Trái đất lên người chạy, nên cácvận động viên chạy theo chiều ngược kim đồng hồ. Khởi thủy của việc quy địnhchiều chạy này là vào năm 1908 do một thành viên Hoàng gia Anh đã yêu cầu cácvận động viên chạy ngược chiều kim đồng hồ để họ có tầm nhìn bao quát hơn. Quyước này áp dụng cho người chạy bộ, tôi - một người đi bộ, hiển nhiên không cầnphải thực hiện. Có lẽ hơi thừa khi đề cập đến những thứ rối rắm cùng những giảthuyết khoa học phức tạp này nhưng thử nghĩ kỹ mà xem, một mình tôi không thểđi như thế nào cũng được, trong khi tất cả chỉ tuân theo một chiều duy nhất và họsẽ nhìn tôi bằng ánh mắt của cậu bé lần đầu tiên vào sở thú mất. Tôi đành phải nhấtnhất tuân theo thôi. Nhưng mục đích của ông người Anh thảo ra cái quy ước này,lúc đầu xem chừng rất hợp lý nhưng giờ với tôi thì bất khả thi. Rằng tôi chỉ có thểnhận mặt người quen từ phía sau lưng người đó, vì một thực tế là không ai vừachạy vừa ngoái đầu ra phía sau, mà chúng ta khi chạy đều phải hướng tầm nhìn vềphía trước…Bao nhiêu tấm lưng vụt qua vô tình bỏ ...

Tài liệu được xem nhiều: