Thông tin tài liệu:
20 tuổi, tôi chưa có mối tình đầu. Tôi tự nhủ sẽ không yêu đương làm gì cho khổ, những người quanh tôi vì yêu đương thắm thiết nên mới phải sống khổ sống sở như thế. Mỗi lần về quê nhìn thấy chị Huyền- chị họ tôi điên điên, dại dại cùng cậu con trai đã đi học mẫu giáo mà chưa biết mặt bố làm cái suy nghĩ của tôi càng thêm được củng cố.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giá như thời gian quay trở lạiGiá như thời gian quay trở lại20 tuổi, tôi chưa có mối tình đầu. Tôi tự nhủ sẽ không yêu đương làm gì cho khổ,những người quanh tôi vì yêu đương thắm thiết nên mới phải sống khổ sống sởnhư thế. Mỗi lần về quê nhìn thấy chị Huyền- chị họ tôi điên điên, dại dại cùng cậucon trai đã đi học mẫu giáo mà chưa biết mặt bố làm cái suy nghĩ của tôi càngthêm được củng cố. Nếu sau này bắt buộc phải lấy chồng, tôi sẽ chọn một ngườinào đó chín chắn, giỏi giang, thà không được hạnh phúc còn hơn phải nếm nhiềuđau khổ tủi nhục như thế.Thời gian bạn bè hẹn hò yêu đương, ngồi ở nhà tôi dồn hết thời gian vào việc học.Tôi theo học chuyên ngành kinh tế nhưng thời gian rảnh tôi vẫn thường tự mày mòmua sách về học tiếng. Ngày đó internet không phổ biến như bây giờ nên việc tựhọc tiếng cũng không phải đơn giản.Thế rồi vào giữa năm học thứ 2 của tôi ở trường đại học, tôi nghe các bạn trong lớpxôn xao về chuyện một trường đại học rất danh tiếng ở Mỹ cấp 100 suất học bổngtoàn phần cho những sinh viên theo học chuyên ngành kinh tế nếu có đủ trình độtiếng Anh. Tôi thực sự háo hức.Nhưng tôi thường tự học tiếng Anh ở nhà, nghe băng rồi đọc theo nên phát âmcũng không chuẩn cho lắm, tự đọc tự viết nên việc học tiến triển rất chậm, nếu cứtiếp tục học theo phương pháp đó thì đến cuối năm chắc chắn tôi sẽ không có đủkhả năng để săn học bổng. Tôi đặt mục tiêu cho mình nhất định phải giành đượcsuất học bổng đó vì nếu lấy được bằng cử nhân ở một trường đại học như thế nhấtđịnh con đường tương lai của tôi sẽ rất rộng mở. Vậy là tôi quyết định phải thayđổi phương pháp học.Nhờ anh trai tôi tìm cho một trung tâm dạy tiếng Anh, tôi bắt đầu miệt mài đi học.Nhưng ở trung tâm Anh ngữ đó giáo viên là người bản xứ, họ nói nhanh nên nhiềukhi tôi không thể hiểu được họ đang diễn đạt điều gì. Dù đã cố gắng tập trung vàvề nhà có xem lại bài vở nhưng việc học có vẻ cũng không hiệu quả cho lắm.Tôi chia sẻ điều này với anh tôi. Thế rồi để giúp tôi, anh nhờ một người bạn củamình đã tốt nghiệp trường đại học ngoại ngữ khoa Anh đến kèm cho tôi vào mỗibuổi tối tôi không bận đi học. Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh- mối tình đầu sâu sắccó lẽ sẽ theo tôi đi hết cuộc đời này.Anh hơn tôi 5 tuổi, là một con người đĩnh đạc và trầm tính. Đây là những đặc điểmmà sau này khi xa anh tôi mới phát hiện ra chứ lần đầu gặp mặt tôi không ấn tượnggì về anh cả. Phần vì anh không có một khuôn mặt quá đẹp trai để làm người khácchoáng ngợp ngay từ lần đầu gặp mặt, phần vì tôi lúc đó đang quá lo nghĩ cho việchọc của mình nên hầu như chẳng để ý được gì nhiều đến mọi thứ xung quanh.Một tuần anh đến nhà tôi 3 buổi và dạy tôi cả buổi tối đến 10h. Lúc đầu tôi cũngkhông có cảm tình với anh vì anh ít nói quá, lại như một người thầy giáo nghiêmkhắc, sẵn sàng quát và bắt tôi đọc đi đọc lại nhiều lần nếu tôi phát âm sai. Nhiềukhi tôi còn cảm thấy ghét anh nữa, đôi mắt ẩn sau cặp kính cận rõ là hiền lành màsao tính cách lại ghê gớm thế chứ. Nhưng vì sự nghiệp học hành, tôi đành cắn răngchịu đựng.Anh là một người rất đúng giờ, thường thì ngày nào kèm tôi anh cũng đến vàođúng 8h. Vậy mà hôm đó đã 8h30 tôi vẫn chưa thấy anh đến, bỗng thấy trong lòngnóng như có lửa đốt. Tôi ngồi vào bàn, cố nhồi nhét những câu chữ tiếng Anh vôcảm vào đầu mà hình như chẳng nhớ được cái gì. Không thể được rồi, tôi quyếtđịnh gọi điện cho anh. Máy không liên lạc được.Tôi nhờ anh tôi đến phòng trọ của anh xem tại sao hôm đó anh không đến kèm tôinhưng anh không có ở phòng trọ. Vậy thì anh đi đâu nhỉ? Tôi không biết nhữngchỗ anh ấy hay đến, hơn nữa tôi cũng chẳng phải là gì của anh ấy để mà đi tìm.Biết đâu anh ấy đang ở một cuộc vui nào đó mà quên mất việc phải kèm tôi thìsao? Tôi cố nghĩ như vậy nhưng vẫn thao thức cả đêm, không sao ngủ được.Sáng hôm sau, tôi quyết định đến cơ quan anh thì biết được thì ra hôm qua anh bịngã xe nên mới không đến được, may mà không sao. Vậy mà không báo gì cho tôibiết, tôi giận anh cả tuần đó, giờ nghĩ lại thấy mình thật vô lý, lúc đó tôi đâu là gìcủa anh để mà có quyền giận chứ. Giá như thời gian có quay trở lại, tôi sẽ không sắt đá, không ngang bướng như thế! (Ảnh minh họa)Tôi giận hình như anh cũng biết nên ngày nào đến dạy anh cũng mua nào là ngôcay, nào là cóc cho tôi ăn. Lúc đầu tôi làm mặt lạnh tanh nhưng vì những câu xinlối dỗ dành của anh tôi cũng dần hết giận. Và cũng từ hôm đó anh ít quát tháo tôithấy rõ, lại thường xuyên kể chuyện cười cho tôi nghe, những khi tôi sai chỉ nhẹnhàng nhắc tôi đọc lại, hướng dẫn gì cũng rất ân cần.Thỉnh thoảng vào những dịp lễ, anh hay rủ tôi ra ngoài chơi với tư cách nhữngngười độc thân, thỉnh thoảng anh cũng mua tặng tôi những món quà nhỏ. Lúc đầutôi không để ý nhưng dần dần càng ngày tôi càng thấy anh đối xử với tôi kháctrước nhưng lúc đó tôi rất hồn nhiên nên không nghĩ ngợi gì nhiều.Thế rồi một hôm anh bảo t ...