Đúng hẹn, Dũng đến. Vừa thấy chiếc xe dựng trước thềm, trống ngực tôi đã đập thình thịch. Chúng tôi ngồi bên nhau, nói những câu chuyện không đầu không cuối và đợi chiều đi. Rồi tôi dọn cơm. Những món ăn được tha về từ siêu thị, chứ tôi chẳng còn tâm trạng nào mà nấu nướng. Bữa cơm bày ra trên chiếc bàn ở phòng khách. Tôi thay bộ đồ ở nhà bằng chiếc váy hai dây. Rồi, quên mất là sắp ăn cơm, tôi quyết định thoa một tí son lên đôi môi tái nhợt. Dũng nheo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giấc mơ ban ngày Giấc mơ ban ngày TRUYỆN NGẮN CỦA PHƯƠNG TRÀĐúng hẹn, Dũng đến. Vừa thấy chiếc xe dựng trước thềm, trống ngực tôi đã đập thìnhthịch. Chúng tôi ngồi bên nhau, nói những câu chuyện không đầu không cuối và đợichiều đi. Rồi tôi dọn cơm. Những món ăn được tha về từ siêu thị, chứ tôi chẳng còn tâmtrạng nào mà nấu nướng. Bữa cơm bày ra trên chiếc bàn ở phòng khách. Tôi thay bộ đồ ởnhà bằng chiếc váy hai dây. Rồi, quên mất là sắp ăn cơm, tôi quyết định thoa một tí sonlên đôi môi tái nhợt. Dũng nheo nheo mắt nhìn chiếc váy, muốn nói một câu gì đó. Hai đứa chậm rãi ăn, tôi chậm rãi mỉm cười khi Dũng nhắc lại những câu chuyện củachúng tôi thời trung học. Chiếc đồng hồ treo tường thong thả đếm tích tắc tích tắc. Bỗng Dũng ngừng câu chuyện nhìn tôi “Bây giờ mà Duyên thay đổi…” Tôi cắm mặt vào chén cơm, tự hỏi làm sao mà thay đổi được đây? Có tiếng bánh xe dừng trên con đường lổn ngổn sỏi phía trước nhà. Hình như taxi.Đúng là taxi. Tôi nghe cánh cửa xe đóng lại. Rồi tôi nghe tiếng chân. Những bước châncủa người ấy! Vào sinh nhật lần thứ hai mươi tám của tôi, người ấy đã về đây. Những bước chân thật gần, và tôi run rẩy. Một cái gì đó rơi xuống nền, vỡ ra một tiếng chói tai. Tôi cúi xuống nhặt. Khi ngẩnglên, người ấy đã tươi cười đứng trên ngưỡng cửa phòng khách. Nụ cười đó, ánh mắt đómang lại cho tôi biết bao ấm áp, ngay cả trong mơ. Nụ cười lặng đi khi Dũng hỏi to “Ai vậy em?” Người ấy nhìn Dũng rồi nhìn tôi. Đôi mắt của người ấy dừng lại trên chiếc váy hai dâytrễ nãi. Đúng lúc ấy, không sớm hơn cũng không muộn hơn, Dũng đặt tay lên đôi vai trần củatôi “Ai vậy em?” Ánh mặt trời vụt tắt trong đôi mắt vẫn cùng tôi đi vào giấc ngủ. Tôi thấy mình vừabước hụt chân và rơi xuống một cái hố sâu. “Duyên…” Giọng người ấy hơi run. Thật kỳ lạ, ngay khi có cảm giác rằng mình sắp quỵ xuống, đầu óc tôi bỗng sáng rõ. “Xin lỗi - Tôi rành rọt nói với người ấy - Xin lỗi về mọi chuyện giữa chúng ta. Đâylà…” Không biết đã hết câu chưa, nhưng những gì tôi định nói, người ấy đã hiểu. Còn tôi thìđứng như bị đóng đinh trong phòng khách, bên bữa cơm chiều. Tôi chờ đợi người ấy némvào tôi sự giận dữ. Nhưng không, người ấy chỉ đứng lặng trên ngưỡng cửa, chừng nhưchưa biết phải làm gì. Rồi người ấy quay đi. Chỉ có đôi mắt nói rằng tôi vừa làm sụp đổmột thế giới. Tôi lắng nghe những bước chân của người ấy đang rời xa. Những bước chân đang rờixa tôi. Mãi mãi. Dũng ấn tôi xuống ghế “Giờ thì Duyên có thể khóc được rồi”. Nhưng tôi không khóc. Người đàn ông tôi yêu đã rời xa tôi. Vậy mà tôi không khócđược. Nước mắt đi đâu mất rồi?*** Cuối tuần, Minh thường đến chỗ tôi. Chúng tôi cùng đi chợ, nấu nướng, nói chung làcùng làm mọi chuyện. Hai chúng tôi nằm trên chiếc giường một mét hai và cảm thấy buổitrưa, buổi chiều trôi qua thật nhanh. Minh bảo: Như thế này thích thật! Tôi thì khác. Như phần lớn phụ nữ ở đất nước Á đông này, đã tốt nghiệp và có việclàm ổn định, đã hò hẹn với một người đàn ông, tôi bắt đầu nghĩ về một mái nhà có tiếngcười bọn trẻ. Còn Minh, như phần lớn đàn ông trên trái đất, đã xếp sự nghiệp vào ưu tiênhàng đầu. Tôi yêu Minh nên tôi đợi, và nhủ rằng ba năm quen nhau không phải là khoảngthời gian quá lâu. Minh bận rộn đến thế cơ mà. Bận rộn nên cuối tuần, Minh không thường đến chỗ tôi nữa. Sợ Minh tham công tiếcviệc mà bỏ bữa, tôi nấu những món ngon rồi mang đến công ty. Cứ nghĩ sẽ vui, ai ngờMinh cau mặt “Anh không phải là đứa trẻ!” Rồi Minh đi công tác. Tôi nhớ, nhưng mỗi khi bấm số và áp chiếc điện thoại vào tai,chỉ nghe những âm thanh chói gắt. Tôi sợ. Sau chuyến đi xa về, Minh phờ phạc. Tôi nhìn cái cằm râu tua tủa, xót xa. Tôi mặcchiếc váy Minh mua tặng vào dịp sinh nhật, thoa một tí phấn hồng lên má, một tí son lênmôi. Cô gái nào cũng muốn mình xinh xắn hơn khi đi bên cạnh người yêu. Minh chở tôiđến một quán cà phê nhỏ trên con đường có nhiều quán xá. Sau khi kéo ghế ngồi, tôi đưamắt nhìn sang bên kia đường, mỉm cười vì ngạc nhiên. Minh cũng nhìn theo tôi, hỏi emcười gì vậy. Định nói rằng chúng mình gặp nhau lần đầu ở ngôi quán bên kia, anh quênrồi sao, nhưng tôi chắc Minh đã quên nên không nói gì cả. Minh gọi một quả dừa cho tôi và một ly cà phê đen cho anh, như mọi khi. Dường nhưMinh đang có điều gì đó rất khó nghĩ. Chúng tôi cứ ngồi như thế, tôi uống nước dừa,Minh uống cà phê. Rồi Minh rút từ trong túi ra một chiếc hộp. Một chiếc hộp nhỏ xíu,màu đỏ. Tim tôi đập mạnh, rất mạnh. Tôi biết trong hộp đựng vật gì. Minh đặt chiếc nhẫn vào tay tôi. “Anh mua đã lâu rồi nhưng chưa tìm được dịp nào đểđưa nó cho em”. Tôi thấy mắt mình cay quá. Vậy mà có một phút một giây nào đó, tôi loMinh sẽ thay đổi. Chẳng biết Minh có cảm giác giống như tôi không mà đôi mắt đỏ lên. “Anh yêu em.Anh mua chiếc nhẫn này vì muốn hỏi cưới em làm vợ - Minh nói một cách khó khăn -Nhưng cuộc sống không chỉ có tình yêu mà còn cần những thứ khác. Anh không có màem cũng không có…” Tôi không khóc, chỉ thấy mình bị xô xuống từ trên cao. Tôi cố gắng rời khỏi nơi tôi vàMinh đang ngồi bằng những bước chân thong thả. Tôi gọi một chiếc xe ôm và về ngôinhà trọ của mình. Tôi thấy lạnh nên chui vào chăn. Cuộn mình trong đó, có một câu hỏicứ đập đi đập lại trong đầu, rằng tôi đã sai ở chỗ nào. Trong lòng bàn tay, thật ngạc nhiênlà chiếc nhẫn vẫn còn ở đó. Nó sáng lên. Và không ngừng truyền cảm giác lạnh tê tái vàotừng mạch máu trong người. Tôi không biết mình sai ở chỗ nào. Minh nói yêu tôi, nhưngMinh cần những thứ khác, thứ mà tôi chẳng bao giờ có được. Người ta chia tay đơn giảnvậy sao? Tôi đi dự đám cưới. Minh nói nếu không đến với nhau thì hãy coi như bạn bè và xử sựmột cách văn minh. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có thể coi Minh như một người bạn, saunhững gì mà chúng tôi đã có cùng nhau. Nhưng tôi vẫn đi dự đám cưới. Tôi chọn một chiếc bàn gần nơi cô dâu chú rể sẽ bước lên ra mắt k ...