Danh mục

Giấc mơ bay

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 213.68 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Má nhắn tin: “Má sẽ lên thăm Con gái”. “Sẽ” là thì tương lai gần, rất gần, vì vừa đọc xong tin nhắn, Con gái đã nghe giọng Má oang oang ngoài cửa: - Mở cửa cho Má đi, Con gái! Con gái cũng chưa kịp mở cửa thì Má đã đẩy cửa bước vào, tay cầm chiếc điện thoại, vẻ mặt rạng ngời, hào hứng: - Con gái chưa dậy nữa hả? Trời đất! Muốn nướng cho khét lẹt hả cô nương? Dậy đi! Má đi chuyến xe đêm để kịp mang bắp luộc cho mày nè! Bắp luộc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giấc mơ bay Giấc mơ bay TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG THỊ THANH HIỀNMá nhắn tin: “Má sẽ lên thăm Con gái”. “Sẽ” là thì tương lai gần, rất gần, vì vừa đọcxong tin nhắn, Con gái đã nghe giọng Má oang oang ngoài cửa:- Mở cửa cho Má đi, Con gái!Con gái cũng chưa kịp mở cửa thì Má đã đẩy cửa bước vào, tay cầm chiếc điện thoại, vẻmặt rạng ngời, hào hứng:- Con gái chưa dậy nữa hả? Trời đất! Muốn nướng cho khét lẹt hả cô nương? Dậy đi! Máđi chuyến xe đêm để kịp mang bắp luộc cho mày nè!Bắp luộc non trong, ăn đến đâu ngọt lịm đến đấy, mùi hương đồng nội chạy khắp huyếtquản Con gái. Bắp luộc mới bẻ lên luộc ngay ăn thì thích, nhưng như mọi khi, Con gáivẫn khó chịu trước cung cách xuề xòa của Má. Má đem bắp phân phát hết cho cả dãy kýtúc xá, chép miệng: “ Tội nghiệp! Trên này tụi mày làm gì có thứ này để ăn”. Má lăngxăng đi lại giữa các phòng, trong bộ bà ba đen may bằng lãnh Mỹ A, cái màu Con gáighét cay ghét đắng, luôn miệng nói cười rổn rảng: “Ừ, dì mới lên, lên có mình ên à. Tụimày ăn bắp đi. Bắp dì sai tụi nhỏ bẻ lên luộc thật sớm cho ngọt. Nè nè, con nhỏ này ăntrái này nè! Dì biết mày thích bắp non lắm!”.Con gái kéo Má về phòng, nghiêm mặt:- Thứ nhất, tụi nó không thích ăn bắp, vì tụi nó rất giàu.- Giàu không thích ăn bắp hả?Con gái biết Má hỏi cà khịa, nên không thèm trả lời, nói tiếp:- Thứ hai, Má không được gọi chúng là “tụi mày”, càng không được gọi con là “mày”.- Bọn Tây vẫn vẫn gọi nhau là mày kia mà, ai cũng gọi là you hết. À, Con gái nè, Máđang học tiếng Tây đấy nhé! Làm ăn buôn bán với tụi Tây mà không biết tiếng Tây cái gìcũng nhờ phiên dịch, dễ bị ăn gian lắm đó. Má định mở công ty xuất nhập khẩu thủy sảnnữa đấy. Thấy vùng mình nhiều cá tôm, người ta ăn nên làm ra với nghề này, Má thấyham.- Má còn không đủ bận với những cánh đồng, với máy cày, máy xới, với nhà máy chếbiến và xuất khẩu gạo hay sao?- Xì, Má còn quỡn nhiều.- Thứ ba, Má không được mặc bà ba đen nữa. Mấy bộ đồ vét con may cho Má đâu?- Má mặc đồ bà ba là đẹp nhất- Đầy tự tin, Má đứng lên, xoay một vòng- Con gái xem…- Đẹp đẹp cái nỗi gì, quê mùa thì có – Con gái gắt lên. Má cuống quýnh dừng lại, nhìnCon gái.Không phải Má không biết, Con gái đang uất ức điều gì. Má đã không ăn mặc đúng địa vịcủa Má. Má cũng không cho Con gái được sống đúng với cuộc sống mà Con gái nghĩCon gái đáng được hưởng như thế. Như phần lớn sinh viên khác, Con gái phải ở ký túcxá chật chội, phải đi học bằng xe đạp. Dỗi hờn, phụng phịu mãi, Con gái mới được Mámua cho chiếc Max màu đỏ. Má nói xe cộ nói riêng, vật chất nói chung, chỉ là phươngtiện chở mình đi. Thế mà hôm nay, Má lại tuyên bố sẽ mua một chiếc xe hơi thật sangtrọng, để “dằn mặt” bà tỷ phú nào đó mới mua chiếc Roll Royce hiện đại số một mà báochí đang bàn luận rôm rả.- Thật không? Lại phải tốn thêm tiền thuê tài xế hả?- Má biết lái xe rồi chứ bộ. Bằng lái nè! Học vất vả lắm đó.Con gái không ngạc nhiên lắm. Con gái đã từng biết Má làm được tất cả những gì Máquyết tâm làm, sau cái đêm mưa gió tầm tã Má bỏ nhà ra đi.Con gái dẫn Má đi khắp các showroom xe hơi ở Gài Gòn. Má kinh ngạc như đứa trẻ:- Trời! Lâu nay Má tưởng chỉ có một loại xe hơi, ai dè cả một rừng xe hơi như thế này,đủ kiểu, đủ dáng mà cũng đủ mọi giá. Cái bà gì đó mua chiếc Roll Royce cả triệu đô la.Bả tưởng bả giàu nhất xứ Việt Nam này sao? Bả tưởng chỉ có một mình bả có nghị lực,vươn lên làm giàu từ hai bàn tay trắng, từ khổ đau sao? Xì, Má còn có thể mua mườichiếc xịn hơn bà ta nữa.Má nói điều đó khi hai Má con trở về khách sạn nơi Má ở, khi Má mệt phờ nằm dài trêngiường. Con gái nhìn Má lạ lùng. Má xưa nay có hay ghen tị với người khác đâu, sao giờlại ghen tức với một bà tỷ phú nào đó vừa mới mua chiếc Roll Royce sang trọng nhấtViệt Nam, lại còn muốn mua chiếc xe xịn hơn bả, trong khi xưa nay dù nổi tiếng giàu cóở miền Tây, Má chưa bao giờ sắm cái gì cho riêng mình.Má lại hào hứng lấy ra xấp giấy quảng cáo xe hơi:- Này Con gái, xem đây này. Chiếc Mercedes E- class này được không? Nó được phầnthưởng Chiếc xe đẹp nhất thế giới nè! Màu tím ánh kim đẹp đấy. Hay là đặt chiếc RollRoyce màu xám này đi? Đâu coi! Roll Royce Ghost. Ghost nghĩa là con ma đó. Sao vậy?Sao Con gái buồn vậy?Con gái không buồn. Con gái chỉ buồn ngủ. Hai lỗ tay Con gái cả ngày nay lùng bùngnào Roll Royce, nào Mercedes, nào Audi nào hàng loạt những Ford, Toyota, Fiat, Nissan,Continental,Aston Martin, Limousin, Cadillac…Hai mắt Con gái muốn loạn thị vì nhữngmàu đỏ rực rỡ đến màu trắng ánh kim thâm trầm. Má ơi! Sao Má lúc nào cũng hừng hựckhí thế thế? Trong khi Con gái chỉ muốn ngủ mà thôi. Ừ, Má quên nữa. Con gái chắc mệtrồi. Nằm xuống đây nào! Có cần Má ru cho ngủ không? Trời đất! Con gái hai mươi tuổirồi Má ơi!Tuy vậy, Má vẫn hát, giọng hát đặc sệch Nam bộ. Má ru không phải vì nhu cầu của Congái, Con gái luôn biết điều đó, mà vì chính Má đang cần những câu hát ru. Má luôn hát ruCon gái vào những khi Má buồn, Má tuyệt vọng hoặc những khi Má quá vui, quá hàohứng. Trong đời Má không có ai là điểm tựa, nên Má vịn vào những câu hát ru để đứngdậy. Con gái mỉm cười, thiếp đi, lòng an tâm biết rằng hôm nay Má hát ru vì Má vui, chứkhông phải buồn: “ Ấu ơ, hòn đá đóng rong vì dòng nước chảy. Hòn đá bạc đầu vì bởisương sa. Em thương anh chẳng dám nói ra. Sợ mẹ bằng đất sợ cha bằng trời. Em thươnganh cũng muốn kết đôi. Sợ vầng mây bạc trên trời mau tan. Ầu ơ…”.Nửa đêm, Con gái giật mình thức dậy, thấy Má vẫn nghiền ngẫm những trang quảng cáo.Má lại tiếp tục lôi Con gái vào cơn hào hứng của mình:- Con gái! Có chiếc xe này rất hay, chiếc xe buýt có khả năng chạy trên mặt nước nhưthuyền. Sao mình không mua về để bà con đi lại trên vùng sông nước Cửu Long củamình chứ? Mùa nước lên bọn con nít vất vả đi học thấy mà tội.- Má ơi, giá không hề rẻ tí nào, hai trăm tám mươi nghìn bảng Anh đó. Bán biết baonhiêu lúa mới mua được?- Lúc này lúa mình có nhiều lắm rồi, con khỏ ...

Tài liệu được xem nhiều: