Chị thức dậy đột ngột vì một giấc mơ lạ, mệt nhoài. Mồ hôi vã ra như tắm. Chị nhìn quanh. Mất điện, điều hòa đã tắt từ bao giờ. Trong phòng đột nhiên nóng rẫy và bức bối đến khó thở. Khát. Miệng khô khốc và chát đắng, những tưởng như chị đang ngậm một cục cồn khô trong cổ họng đau rát đến nghẹt thở. Thảo nào trong giấc mơ lúc nãy chị thấy mình chạy miết một đoạn dài từ trên lưng núi xuống, búi tóc xổ tung, mồ hôi không kịp chảy ra khô cục, vón...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giấc mơ cánh cò Giấc mơ cánh cò TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN QUỲNH NGAChị thức dậy đột ngột vì một giấc mơ lạ, mệt nhoài. Mồ hôi vã ra như tắm. Chị nhìnquanh. Mất điện, điều hòa đã tắt từ bao giờ. Trong phòng đột nhiên nóng rẫy và bức bốiđến khó thở. Khát. Miệng khô khốc và chát đắng, những tưởng như chị đang ngậm mộtcục cồn khô trong cổ họng đau rát đến nghẹt thở. Thảo nào trong giấc mơ lúc nãy chịthấy mình chạy miết một đoạn dài từ trên lưng núi xuống, búi tóc xổ tung, mồ hôi khôngkịp chảy ra khô cục, vón lại thành muối mằn mặn trên mặt chị.Không hiểu sao chị lại ngủ mơ như thế. Tự nhiên chị thấy mình lạc giữa rừng già vào mộtbuổi chiều chênh vênh nắng. hai bên đường thơm nức mùi hoa dẻ nhưng tuyệt nhiênchẳng thấy một bông hoa nào, chỉ một màu tím rịm của trảng chạc chìu nằm vắt vẻo giữalưng chừng đèo như một đám mây nhẹ bỗng màu tím đang chực bay lên vậy.Lạc rừng. Chị lo lắm. Bởi chị đã bao giờ đi rừng đâu. Chị không hiểu sao mình lại có mặtở khu rừng xa lạ không biết tên là gì. Hoảng hốt, chị nhìn quanh, chỉ thấy chập chùng lànúi và xa xa bên con suối róc rách chảy, từng đám lau già buồn phơ phất.Chị men theo con suối. Lí trí mách cho chị con đường xuống núi bằng cách duy nhất đó.Mái tóc chị đỏ rực màu lửa trong ráng chiều, dẫu thật ra, mốt tóc năm nay là màu vàngrêu và chị chẳng bao giờ lỗi mốt cả.Nhưng trong nỗi sợ hãi và đơn độc tột cùng này, màu tóc bây giờ nào quan trọng nữa.Chị chấp nhận nó có thể biến ra bất cứ màu gì, chỉ mong sao thoát khỏi nơi thâm u nàycàng nhanh càng tốt. Buổi chiều, mặt trời thấp xuống, không còn đủ hình hài nữa bị bóngnúi che khuất gần hết chỉ le lói những mảng mây vàng rừng rực phía góc trời phía tây rộnắng. Tiếng suối rùng rục chảy lẫn vào hốc đá phát ra những tiếng kêu kì quái, khi oạpoạp khi hục hục lúc réo ầm lên lúc như một con thú bị thương thoi thóp thở, lúc lại giốngnhư một gã trong cơn say chếnh choáng mơ về người đàn bà không phải của mình mộtcách tuyệt vọng lẫn đau đớn.Đang tự mình trấn an mình rồi rũ rượi bước, đột nhiên chị nghe tiếng chim bìm bịp kêulên não nề. Tiếng kêu làm bao nhiêu sức lực, bao nhiêu hi vọng vụt biến mất. Chị mất hếtcả thần sắc và hoảng loạn như một con thú bị rượt đuổi, chị nhắm mắt và chạy, tưởng nhưcái chết đang u u tiến đến bên tai mỗi lúc một gần.Trong lúc tuyệt vọng nhất, chị bừng tỉnh. Không dám mở mắt, chị huơ hươ tay ra hai bênnhư một con cá đang bơi. Khi bàn tay chạm vào tấm drap trải giường mịn màng chị mớinghĩ là mình vừa mơ thật. Thở phào lao lại phía cửa sổ và giật tung cửa, chị muốn chứngtỏ mình đang sống và đang tồn tại giữa một rừng người trong thành phố biển nhộn nhịpnày. Từ tầng bốn, gió biển thổi vào, thổi tung cả mái tóc màu vàng rêu hợp thời của chị.Chị rời phòng. Cảm giác muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành của biển. Chị thaychiếc váy Maxi dress liền dài lưng trần màu hoa diên vĩ, chiếc túi hộp màu xanh tonsotoncủa Hecmes rồi đi ra cửa. Mọi người quay lại nhìn chị mỉm cười. Tự nhiên chị cũng mỉmcười lại với họ. Khi vừa trải qua một chuỗi đơn độc, cảm giác thân thiết giữa con ngườivới con người sao mà gần gũi và cần thiết đến thế.Biển rộng rãi và bao dung. Chị đi gần sát mép nước. Sóng hất cả nước vào chân váy chịướt rượt. Chị mặc nhiên để nước xấp xõa dưới gấu váy. Được một lúc, chị ngồi thụpxuống. Hình như chân chị đau. Đôi chân mệt rã rượi trong giấc mơ hồi nãy hiện về rõràng trong từng bước đi của chị.Chị nghĩ mãi về giấc mơ đó. Không đúng, thực ra giấc mơ đó ám ảnh chị nhiều hơn. Chịcòn nhớ lần ngày bé theo Thế đi câu chuồn chuồn. Thế đứng dạng chân giữa hai mô đấtcao, vít một nhánh xương dừa, một đoạn chỉ ngắn và cột con chuồn chuồn đực vào đó,vừa chạy vừa xoay tròn xoay tròn con mồi cho đến khi đám chuồn chuồn cái si tình laotheo, say moòng, quấn lấy con chuồn chuồn đực không rời. Lúc ấy, chị tấp tểnh chạy theoThế khắp dọc triền đê. Bờ đê xấp xõa những đám cỏ lồng vực cao ngồng ngộng.Kí ức chị đã gắn với Thế trong suốt những năm thơ bé. Rồi cứ thế tình cảm lớn dần trongnhau một cách tự nhiên. Hồi đó, chị nghĩ, cuộc đời chị sẽ gắn bó với chị như một mặcđịnh. Chị yêu anh và anh cũng thế, không thể nào khác được. Ông trời đã cho họ gặpnhau thì không thể chìa lìa họ được nữa.ấy vậy mà bố chị đã chia lìa được họ. Thế có giấy gọi lên đường nhập ngũ. Ngày anh đi,chị khóc. Tự nhiên thôi, nước mắt trào ra nức nở. Thế không kịp nói điều gì, chỉ kịp cầmđôi bàn tay mềm mại của chị áp vào ngực mình trước khi bố chị rẽ đám đông kéo chịxềnh xệch chạy về chiếc ô tô đang đậu sẵn.Thế là hết, giấc mơ rồi cũng dần biến mất. Không còn Thế, cũng từ đó, mỗi khi chị buồn,chị khóc, chẳng còn ai bất ngờ xuất hiện trước mặt làm chị vui như Thế nữa. Những láthư của Thế cũng vơi dần sau những năm sau đó. Bố lên chức, cả nhà chị chuyển hẳn vàothành phố. Hôm chị đi, hoa lác bẹ tím một đìa hoang hoải . ***Chuyện ...