Tôi dựng xe vào bờ tường, Hoa dùng tới ba, bốn sợi xích khóa lại trước khi đóng kín cánh cửa. Đang mùa cá độ, ở xóm trọ ngày nào cũng có chiếc xe không cánh mà bay. Phòng trọ nhỏ đến mức đẩy xe vào sẽ bít kín lối đi lại. Cũng vì nhỏ mà phòng không kê nổi giường, tôi nằm dài ra giữa nhà. Nàng dùng bàn tay có phần cứng ráp vì mười mấy năm làm ruộng xoa lưng, tỏ vẻ xót xa khi ngày nào công việc cũng vật tôi đến mệt lử. Hoa không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giấc mơ hình cánh diều Giấc mơ hình cánh diều TRUYỆN NGẮN CỦA VÕ THU HƯƠNGTôi dựng xe vào bờ tường, Hoa dùng tới ba, bốn sợi xích khóa lại trước khi đóng kíncánh cửa. Đang mùa cá độ, ở xóm trọ ngày nào cũng có chiếc xe không cánh mà bay.Phòng trọ nhỏ đến mức đẩy xe vào sẽ bít kín lối đi lại. Cũng vì nhỏ mà phòng không kênổi giường, tôi nằm dài ra giữa nhà. Nàng dùng bàn tay có phần cứng ráp vì mười mấynăm làm ruộng xoa lưng, tỏ vẻ xót xa khi ngày nào công việc cũng vật tôi đến mệt lử.Hoa không hề biết chuyện tôi vừa cãi cọ với Vy, vợ chưa cưới của tôi. Chỉ khi mỏi mệtvới công việc, cãi cọ với Vy, tôi mới tìm tới Hoa như tìm tới một chốn bình yên. Chốnbình yên ấy là sự giản đơn và tình cảm của Hoa mà những – người – trí – thức, cách emgọi tôi và Vy, không bao giờ có. Tôi nói gì Hoa cũng dạ, vâng. Hoa nấu cơm ngon canhngọt. Hoa không tiếc gì, dành trọn vẹn cho tôi sự trinh trắng mà không đòi hỏi, đặt điềukiện: “Phải cưới cái đã” như Vy. Tôi bước vào căn phòng trọ công nhân chỉ nhỉnh hơn 12mét vuông của nàng với thái độ vô cùng thoải mái và khi xa nơi đó với tâm trạng thỏamãn.Trong mắt Hoa, tôi là thần tượng. Trong mắt tôi, em là ân nhân. Khi tôi nằm bệnh viện vìsốt siêu vi, Hoa đang chăm sóc bố giường bên cạnh. Chúng tôi trở thành láng giềng bấtđắc dĩ. Những ngày ấy Vy đang làm khóa luận thạc sĩ, hình như có ghé thăm tôi 1 lần,chừng 15 phút. Hoa ái ngại cho cảnh ngộ không ai thăm nom của tôi, mỗi lần nấu cơmcho bố, em lại nấu một phần cho tôi. Tôi càng cảm kích khi biết những bữa cơm ấy đượctrích từ thu nhập mỗi tháng 1,8 triệu đồng lương công nhân của em. Dù ốm nằm bệnhviện nhưng không ngày nào tôi ăn dư một hột. Gần 10 năm ở trọ giữa Sài Gòn ăn cơm bờcơm bụi, những bữa cơm em nấu có sức hấp dẫn lạ kì. Sau những ngày sẻ chia ở bệnhviện ra, tôi thường xuyên lui tới phòng trọ này. Như đã nói, là lúc căng thẳng công việcvà giận Vy. Tôi thích cảm giác mọi lời nói, câu chuyện của tôi kể ra đều khiến gương mặtHoa đi từ trạng thái ngạc nhiên này sang thú vị khác. Lại có khi, nàng cảm kích ôm tôi vàhồn nhiên như đứa trẻ nói với tôi rằng: “Em yêu anh vì anh thật tuyệt”.Khác hoàn toàn với Hoa, Vy là cô gái khiến bất cứ ai đối diện cũng phải khen thôngminh, sắc sảo. Tôi còn hiểu thêm, cô gái thông minh sắc sảo ấy còn là người hiếu chiếnsố 1. Bảy năm yêu nhau của chúng tôi được chia làm ba giai đoạn: Ba năm đầu: nàng nói,tôi lắng nghe, sai đúng gì cũng “đúng rồi, đúng rồi, anh hiểu, anh sai…” còn nàng cườiđắc ý. Đó dường như là những cụm từ ăn vào máu thịt tôi thời gian đó. Đến mức tronggiấc mơ tôi giật mình dậy, chẳng biết có chuyện gì mà miệng vẫn lẻo mép: “Anh sai rồi”.Ba năm tiếp theo, tôi chán chẳng buồn cãi vã, nàng vẫn luôn cười đắc ý khi cho rằng tôikhông nói vì đuối lí. Một năm nay, mọi cuộc tranh luận của chúng tôi luôn đi đến hồi kếtlà khi tôi tông cửa bước ra ngoài, để lại Vy đằng sau hình như có cười khẩy vì vẫn chorằng tôi cãi không nổi nên bỏ đi.***Hoa không đón tôi với nụ cười thường trực. Em nói: “Anh à, em có bầu”. “Chắc không?Sao em biết?”. “Em xỉu khi đang may đồ. Các chị trong phân xưởng lo quá đưa vào bệnhviện, bác sĩ nói vậy. Anh à, bây giờ mình làm sao?”. “Em đừng lo, cứ để anh tính”. Tôibình tĩnh đến độ vậy vì tin chắc, tôi nói gì, Hoa nghe nấy, dù đó là việc thiệt thòi chonàng đi nữa. Lúc ấy, tôi thấy mình đớn hèn và tội lỗi khi nghĩ tới việc đưa Hoa đi điềuhòa, càng sớm càng tốt. Lẽ dĩ nhiên, tôi không thể cưới em khi giữa chúng tôi là khoảngcách quá xa. Tôi là nhà báo trẻ được đánh giá cao, trong khi nàng chỉ là một công nhân.Hơn nữa, dù tình yêu của tôi và Vy đang đi dần vào ngõ hẹp thì chúng tôi cũng đã đínhhôn, đợi Vy học xong tiến sĩ sẽ làm đám cưới.Hoa không trả lời khi tôi nói: “Mình chưa đủ điều kiện để cưới nhau đâu em”. Một lúclâu sau, em hỏi: “Lương anh bao nhiêu mỗi tháng?”. Tôi giật mình. Chưa bao giờ em đòihỏi vật chất đối với tôi. “Bảy triệu” – con số tôi trả lời chỉ là 1/4 so với thu nhập của mộttrưởng văn phòng đại diện cơ quan báo chí như tôi. “Vậy có gì phải lo đâu? Anh thấymấy phòng trọ xung quanh mình không, họ đều là công nhân, thu nhập cả nhà chưa đến 4triệu mỗi tháng mà con cái vẫn sống tốt. Nếu anh còn lo, em sẽ cố chắt chiu, tăng canhiều hơn. Em muốn giữ đứa bé, nó không có tội, nó là con mình mà”. Tôi hoàn toànkhông có lí lẽ gì đáp trả lại suy nghĩ giản đơn như thể một với một là hai của Hoa. Chỉậm ừ, một lát, tôi viện lí do ba mẹ tôi có thể sẽ không chấp nhận chuyện này, các ông cácbà là nhà giáo, sẽ rất buồn khi có con dâu ăn cơm trước kẻng. Mặt Hoa buồn hiu. Đoánchắc hướng thuyết phục này hiệu quả, tôi nhấn mạnh: “Quyết định vậy nhé. sau này nếumình lấy nhau, mình sẽ có nhiều đứa con khác, nhưng sau khi cưới, em nhé!”. Hoa đáplại bằng cái gật đầu nhẹ. Mắt em ươn ướt. Tôi ôm Hoa vào lòng xót xa. Có một chút suynghĩ thoáng qua, nếu Hoa là em gái tôi, thằng nào dám cư xử với em như vậy, chắc hẳn ...