Sáng sớm, sương bạc phếch trên những ngọn cây. Mặt trời vẫn còn lặn ngụp sau đỉnh núi Mí Roòng nên chỉ một quầng sáng vồng lên trên đỉnh. Ngày nào, Sim cũng dậy từ sớm, đeo ống bương đi ra suối lấy nước. Chân chậm bước, vừa đi Sim vừa hít hà mùi hoa tò rí thoang thoảng quyện trong gió. Ống bương sau lưng cũng đùng đưa theo từng nhịp lên xuống. Mười tám tuổi, Sim là cô gái đẹp nhất bản Ó. Đôi mắt long lanh tựa như mắt chim phí trên rừng, da trắng như hoa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giấc mơ vượt đỉnh Mí Roòng Giấc mơ vượt đỉnh Mí Roòng TRUYỆN NGẮN CỦA PHẠM TỬ VĂNSáng sớm, sương bạc phếch trên những ngọn cây. Mặt trời vẫn còn lặn ngụp sau đỉnh núiMí Roòng nên chỉ một quầng sáng vồng lên trên đỉnh.Ngày nào, Sim cũng dậy từ sớm, đeo ống bương đi ra suối lấy nước. Chân chậm bước,vừa đi Sim vừa hít hà mùi hoa tò rí thoang thoảng quyện trong gió. Ống bương sau lưngcũng đùng đưa theo từng nhịp lên xuống.Mười tám tuổi, Sim là cô gái đẹp nhất bản Ó. Đôi mắt long lanh tựa như mắt chim phítrên rừng, da trắng như hoa ban bên suối, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng nước róc ráchngoài khe. Không những thế, Sim lại rất khéo tay. Những chiếc váy với hoa văn lạ mắt,rực rỡ như hoa ban, hoa đào đều do tay Sim làm ra. Mỗi phiên chợ tình, Sim lại xúngxính váy xòe, nổi bật trong đám con gái.Trai trong bản, đứa nào cũng muốn kết đôi với sim, đứa nào cũng muốn cầm tay Simnhảy múa. Nhưng Sim không chịu vì Sim không thích làm vợ trai bản. Mẹ sinh Sim đượcba mùa rẫy thì bố ốm chết. Suốt bao năm, mẹ gắn bó với nương, với rẫy, oằn mình trongnhững gốc ngô, gốc sắn nuôi Sim khôn lớn. Mẹ chỉ muốn Sim lấy thằng A Lình gần nhà.Nhưng ước mơ của Sim lớn tựa như ngọn núi Mí Roòng, mà ước muốn và vòng tay củamẹ nhỏ quá không ôm trọn. Sim muốn lấy con trai dưới xuôi. Sim muốn đi xa hơn, muốnbiết nhiều hơn. Bản Ó bé quá, chỉ có cây cỏ là nhiều. Thành phố thì có đủ thứ: điện sánglung linh, đường thênh thang rộng, lại có cả ô tô ù ù chạy giữa phố. Con trai bản chỉ biếtcầm dao phát rẫy, cầm khèn đưa đẩy. Đứa nào cũng đen đúa và lấm láp không như contrai miền xuôi, đẹp như hiện thân của đấng Vàng Chứ.Sim có ước muốn ấy từ khi trong nhà có ti vi. Ti vi nhỏ hơn ô cửa mà bao nhiêu ngườichui vào đó cũng lọt. Một đoàn người xuôi lố nhố trong đó mà không bị làm sao. Nhất làkhi du lịch đưa người xuôi lên bản, Sim lại càng như mê mẩn khi thấy con trai thành phố.Đôi mắt đen nhay nháy của họ đẹp quá. Đêm đêm, đôi mắt ấy ám ảnh trong giấc mơ củaSim. Sim thấy tay mình nhẹ xoa lên khắp những mảng da trần trụi, trắng hồng bí ẩn.Toàn thân Sim như nóng ran, mê man và lịm dần đi trong tiếng ú ớ. Sáng tỉnh dậy, Simngồi ngẩn ngơ nghĩ rồi mặt đỏ phừng vì thẹn.Sim đang đi thì bỗng phía trước có tiếng hát vọng lại. Từng tiếng buồn vợi len trong gió,lách qua làn sương. Sim dừng lại lắng nghe.“Tao có ước mơ, tao có tình yêu, tao có cả ngọn núi Mí Roòng.Tao yêu,Ơ… tao yêu mày như con chim rừng yêu bầu trời gió lộng, như con suối yêu mạchnguồn. Như đất và cây yêu nhau tha thiết.Ơ… tao yêu mày như thể tao yêu đôi chân, đôi tay, như tao yêu đôi mắt, con tim.Sao mày cứ đi.Đỉnh Mí Roòng cao chót vót, chẳng cản nổi chân mày…”.Đúng tiếng thằng A Lình. Nó đang hát về tình yêu của nó với Sim. Sim đã quá quen vớinhững câu hát ấy. Cái miệng hát lắm cũng chán, cái tai nghe lắm cũng nhàm. Sim khôngbuồn, không nghĩ vẩn vơ. Nghĩ nhiều, cái mặt xấu lắm. Trai dưới xuôi lên, nhìn thấykhông xinh lại bỏ về.Sim đi lại gần chỗ A Lình đang ngồi tựa lưng vào gốc cây pơ-mu bên suối. Nó đang ngửacổ nhìn lên trời. Viền mi nó long lanh nước. Sim nhẹ nhàng đến bên rồi đập mạnh tay lênvai A Lình. Giật mình, A Lình vội gạt hạt nước trên mi rồi quay lại.- A Lình, mày khóc đấy à? Con trai mà khóc thì xấu lắm. Người ta thấy lại cười cho nhé.- Tao không có khóc mà. Tại gió tạt hơi sương vào mắt đấy.- Mày ngồi đây hát một mình, buồn thế, không khóc thì là gì chứ. Ơ, ống bương mày lạivất dưới đất thế kia, bố mày biết thì chết.A Lình không nói, cúi mặt xuống đưa chân di di lớp lá ướt đẫm sương đêm dưới đất.Những ngón chân trầy trụa, lép nhép và đen sì.A Lình hơn Sim hai tuổi. Gọi mày tao từ bé nên khi lớn vẫn gọi vậy cho thân. A Lình cómắt một mí, thân cao lớn, cơ bắp săn chắc cuồn cuộn như cây gỗ nghiến giữa rừng già.Đi nương, con gái trong bản thấy đều thẹn thùng, nhiều đứa còn hát đưa tình. Nhưng ALình đều thờ ơ với họ. A Lình chỉ thích Sim thôi. Sim thì lại không muốn làm vợ A Lình.Tấm lưng A Lình không đủ lớn để cho ước mơ của Sim tựa vào. A Lình buồn nên chỉbiết gửi lòng vào những câu hát. A Lình biết, rồi một ngày Sim cũng bỏ bản Ó mà đi.Mấy năm gần đây, du lịch phát triển, người xuôi lên chơi nườm nượp. Những ánh mắtcủa nhiều đứa con trai nhìn Sim như xoắn tít, rõ ghét. A Lình chỉ muốn nhào lại, giángcho nó một cú đấm. Nghĩ đến, tự nhiên A Lình lại ghét lây mấy cán bộ xã và bộ độiThành - người đề xuất ý tưởng đưa du lịch về bản. Phải chi không có người xuôi, phải chikhông có cái ti vi thì Sim chắc đã là vợ của A Lình. Những đứa con trai có thân chắc nịchnhư cha, những đứa con gái có khuôn mặt trắng hồng như mẹ đã ra đời. A Lình thổn thứcnhưng nước mắt nhẹ bẫng, không đủ nặng để trào ra khóe mi. Nước mắt cũng không nhẹnhư sương để mà đọng lại trên khóe mắt.Tháng ba về, khắp núi rừng bừng trắng sắc hoa ban. Chợ tình đầu xuân lại mở. Từngđoàn người xuôi lại tấp nập kéo lên bản. Sim lại thức cả đêm để thê ...