Danh mục

'Giấc mộng' không hoàn hảo

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 182.93 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bọn tôi chui vào một siêu thị. Mấy tay bảo vệ nhìn bọn tôi chằm chằm. Có thể do bọn tôi trông khác hẳn những người gốc Đài Bắc. Bọn tôi cứ thản nhiên bước vào… Ở đây, người ngoại quốc như bọn tôi thiếu gì. Nào thì người Indonesia, nào thì người Thái Lan, nào thì người bên Trung Quốc đại lục… làm sao họ có thể biết bọn tôi thuộc quốc tịch nào? Dạo quanh một vòng, sau khi ngắm nhìn thỏa thích, bọn tôi quyết định “chôm” bằng được một cái gì đó để về ăn mừng,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
“Giấc mộng” không hoàn hảo “Giấc mộng” không hoàn hảo TRUYỆN NGẮN CỦA CHU QUANG MẠNH THẮNGBọn tôi chui vào một siêu thị. Mấy tay bảo vệ nhìn bọn tôi chằm chằm. Có thể do bọn tôitrông khác hẳn những người gốc Đài Bắc. Bọn tôi cứ thản nhiên bước vào… Ở đây,người ngoại quốc như bọn tôi thiếu gì. Nào thì người Indonesia, nào thì người Thái Lan,nào thì người bên Trung Quốc đại lục… làm sao họ có thể biết bọn tôi thuộc quốc tịchnào?Dạo quanh một vòng, sau khi ngắm nhìn thỏa thích, bọn tôi quyết định “chôm” bằngđược một cái gì đó để về ăn mừng, kỷ niệm ngày tròn sáu tháng sống ở Đài Bắc.Kéo nhau quay lại quầy rượu tây, thằng Huyến thì thầm vào tai tôi:- Phải làm một chai, loại thượng hạng!Tôi hất hàm ra hiệu cho hắn thấy một chiếc camera đang chĩa xuống y như một con mắtđầy tò mò. Huyến liếc nhìn quanh rồi cười khẩy… Hắn vốn là một tay ăn trộm vặt siêuđẳng. Sống cạnh hắn, tôi cũng đã học được chút nghề. Ở Việt Nam, hắn còn ghiền cả cờbạc và đề đóm. Để có tiền quăng vào nuôi những con số, hắn phải chôm chỉa đủ kiểu. Tôivốn không phải thằng ăn trộm nhưng ở Việt Nam, tôi chuyên sống bằng nghề in sangbăng đĩa lậu. Ở đây, tôi cũng là một thằng lao động “chui”. Bọn tôi, cả bốn thằng đềuđược một tay “cò” ở Việt Nam môi giới rồi đưa sang đây bằng con đường du lịch. Vừađặt chân xuống sân bay Cao Hùng, thằng Huyến đã vỗ tay khoái trá: Phen này mình pháttài rồi!… - Ra khỏi sân bay, bọn tôi được một “mắt xích” trong đường dây môi giới đónvề Đài Bắc và lo việc cho làm. Công việc thường ngày của chúng tôi, lao động trongnhững công trình xây dựng. Hằng ngày, bọn tôi được chở đến công trình bằng một chiếcxe hơi, hết giờ làm việc lại chui lên xe, ra về. Cứ thế, bọn tôi đã sống chui lủi ở đây đượctròn sáu tháng. Thỉnh thoảng, cả bọn mới nổi hứng ra phố dạo chơi như hôm nay. Cònthường thì ở nhà coi ti vi, đánh bài hoặc uống rượu…Huyến lại thì thầm vào tai tôi:- Bọn mày thích uống thứ nào? WHISKY hay COGNAC… ?Hai tên còn lại vốn nhát gan nên lắc đầu:- Thôi đi cha, camera nó đang dòm mình kìa!Không để ý lắm tới những điều đó, Huyến tiếp tục đưa mắt liếc nhanh lên những kệ gỗ,nơi có những chai rượu thượng hạng đủ các loại khác nhau và khá đắt tiền. Tôi cũng chưabao giờ được uống bất cứ loại rượu đắt tiền nào nên cũng hào hứng quyết định tham giavụ này. Huyến chỉ vào một chai NAPONÉON 750ml rồi thì thầm:- Hay uống loại này nhé! Mày chôm đi, Dần!- Làm sao chôm? - Giọng tôi hổn hển.Đây không phải lần đầu tôi theo thằng Huyến đi ăn trộm nhưng vẫn thấy hồi hộp. Hồihộp hơn cả cái lần đầu đứng cảnh giới cho thằng Huyến đập kính xe hơi để moi tiền trongnhững chiếc ngăn hộc. Khi bọn tôi mới được đưa tới khu phố này, bằng con mắt của mộttên ăn trộm nhà nghề, hắn đã để ý ngay đến những chiếc xe hơi hằng đêm xếp thành hàngngay ngắn dưới lề đường. “Có cách để tăng thu nhập rồi!” - Hắn nói với tôi. Hai kẻ sốngchung lắc đầu quầy quậy khi hắn rủ rê. Cuối cùng, chỉ có mình tôi dám tham gia. Mộtđêm, khi chủ nhân của những chiếc xe hơi bóng lộn đã chìm trong những giấc mộng đẹp,tôi và hắn mới mò ra đường. Tôi đứng canh chừng ở đầu phố, còn hắn, rón rén đến bêncạnh những chiếc xe hơi với một chiếc tua vít khá to trong tay. Bằng một động tác khánhanh gọn, hắn thục cái chuôi vít vào tấm kiếng cửa. Chỉ nghe một tiếng “bục” rất nhẹnhàng, tấm kiếng rạn ra như bị trúng đạn. Và “bục” một phát nữa, hắn đã có thể thò tayvào trong xe, mở các ngăn hộc, moi móc hết những đồng tiền và những vật dụng lặt vặtbỏ vào túi để “tăng thu nhập”. Cứ thế chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng, hắn đã xử lýxong một dãy xe. Chiếc nào cũng bị thủng kiếng một kiểu giống nhau. Đêm hôm ấy, hắnbồi dưỡng cho tôi vài trăm Đài tệ, còn bao nhiêu, hắn bỏ túi. Tôi đã trở thành tòng phạmcủa hắn ngay từ đêm hôm ấy. Sáng hôm sau, chủ nhân của những chiếc xe ngạc nhiênnhìn nhau rồi bàn tán đủ kiểu. Chắc chắn, chưa bao giờ họ gặp phải cảnh này… Thỉnhthoảng, bọn tôi lại tranh thủ tìm cách “tăng thu nhập” kiểu như thế khi gặp được một cơhội tốt. Từ ngày hai thằng quyết định hợp tác, bọn tôi chưa bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào.- Chôm đi, Dần! Lấy bỏ vào túi quần rồi tao sẽ có cách đối phó! - Huyến nói nhanh.- Túi quần mày hay túi quần tao? - Giọng tôi hổn hển.- Túi quần mày! Rồi lát nữa, chuyển sang túi quần tao!- Chuyển bằng cách nào?- Cứ làm đi, lát nữa khắc biết!Tôi lại càng hồi hộp hơn. Thằng Huyến lại hối thúc:- Nhanh lên, đừng sợ!Tôi bèn nhấc chai rượu ra khỏi vị trí, đưa lên ngắm nghía một hồi…- Được rồi! - Giọng Huyến vang lên ngay bên cạnh - Từ từ hạ thấp xuống ngang bụng…được rồi, nhét vào túi quần rồi ra khỏi quầy rượu!Tôi răm rắp làm theo như một cái máy. Cơ thể tôi hình như đang toát ra mồ hôi hột. Ăncắp trong bóng đêm còn thấy sợ, huống hồ ăn cắp ngay trước ống kính camera.Ra khỏi quầy rượu, bọn tôi tiến đến một góc quầy khác và xúm xít lại với nhau. Theo sựchỉ đạo của thằng Huyến, hai tên còn lại tìm cách đứng che khấ ...

Tài liệu được xem nhiều: