Không biết, Hương thích nhạc Đoàn Chuẩn –Từ Linh từ lúc nào. Chỉ nhớ, hồi Hương còn nhỏ xíu, đã theo anh Nhân đi “tham gia văn nghệ” khắp nơi. Nói “tham gia” cho oai thôi, chứ thật ra là Hương chỉ được đứng sau cánh gà, nhìn anh Nhân cùng bạn bè ra sân khấu trình diễn. Thôi thì đủ tiết mục, nhạc kịch, ngâm thơ, hợp ca, đơn ca… gặp bài nào nghe thích, Hương thường lẩm bẩm hát theo đến thuộc lòng. Anh Nhân hơn Hương cả chục tuổi, cách Hương còn hai người em nữa, nhưng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giai điệu thời gian Giai điệu thời gian TRUYỆN NGẮN CỦA THUỲ ANKhông biết, Hương thích nhạc Đoàn Chuẩn –Từ Linh từ lúc nào. Chỉ nhớ, hồi Hương cònnhỏ xíu, đã theo anh Nhân đi “tham gia văn nghệ” khắp nơi. Nói “tham gia” cho oai thôi,chứ thật ra là Hương chỉ được đứng sau cánh gà, nhìn anh Nhân cùng bạn bè ra sân khấutrình diễn. Thôi thì đủ tiết mục, nhạc kịch, ngâm thơ, hợp ca, đơn ca… gặp bài nào nghethích, Hương thường lẩm bẩm hát theo đến thuộc lòng.Anh Nhân hơn Hương cả chục tuổi, cách Hương còn hai người em nữa, nhưng anh chỉthương mỗi mình Hương. Anh nói : “Hai đứa bây cù lần quá, chỉ Bé Hương là có tâm hồnnghệ sĩ giống anh” rồi lim dim mắt, nghiêng nghiêng đầu, hát say sưa: “Mối tình nghệ sĩnhư giấc mơ, chóng tàn vì vương muôn ý thơ…” Có lần Hương bắt chước anh, mơ màngnhìn ra cửa sổ: “…Nhưng thôi tiếc làm chi, chim rồi bay, anh rồi đi…” liền bị anh kí vàođầu: “Con nít không được hát bài này.”Anh Nhân đi du học, nhóm văn nghệ tan rã, nhưng trong tâm hồn Hương vẫn còn dư âmnhững giai điệu êm đềm thời thơ ấu … và những lời nhạc đẹp như thơ ca ngợi mùa thucủa người nhạc sĩ tài hoa ấy đã theo Hương bước vào tuổi dậy thì. Lần đầu gặp Vinhtrong buổi tiệc sinh nhật người bạn thân, nghe Vinh hát: “Anh mong chờ mùa thu, tà áoxanh nào về với giấc mơ, mầu áo xanh là mầu anh trót yêu, mùa thu quyến rũ anh rồi…”giọng hát truyền cảm của anh đã chạm đến trái tim Hương. Tiếng vỗ tay vang dội. Cô emgái Vinh –chủ nhân buổi tiệc đứng dậy: “Các bạn ơi, các bạn có biết tại sao anh Vinh hátbài Thu Quyến Rũ không? Tại vì bạn Hương của chúng ta hôm nay mặc áo lụa xanh đó.”Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, kéo dài, hòa cùng tiếng la ó vang dội khiến Hương đỏmặt cúi đầu, đến khi lấy hết can đảm ngước nhìn lên, trái tim Hương lại đập hụt một nhịpkhi bắt gặp ánh nhìn say đắm của Vinh. Họ quen nhau từ đó, thương nhau, yêu nhau, rồixa nhau…Mộng nữa cũng là không, ta quen nhau mùa thu, ta thương nhau mùa đông, tayêu nhau mùa xuân, để rồi tàn theo mùa xuân, người về lặng lẽ sao đành…”Lên đại học, Hương mang theo bóng hình Vinh vào giảng đường, vào phòng thí nghiệm,vào những trang ghi chép từng đêm miệt mài bên đèn sách. Một ngày của Hương thậtđơn điệu và buồn tẻ. Từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà, không có ai cùng Hươngchia sẻ buồn vui nên mùa thu xứ Huế trời nhiều mây vương và mùa đông xứ Huế càngmưa dầm gió bấc… Thôi thế từ nay như lá vàng bay tình lỡ rồi, thuyền rời xa bến vắngngười ơi, hướng dương tàn tạ trong đêm tối, còn nhớ phương nào hoa đã rơi…Học hành căng thẳng quá, nên một chiều cuối tuần, Hương nhận lời mời tham gia buổiparty của người bạn cùng khóa. Bạn bè tụ họp trong phòng khách ấm cúng, có hoa, cóbánh và có cả ban nhạc sinh viên chơi đàn rất chuyên nghiệp. Và đêm đó, Hương đã gửiđến cho mọi người bài hát của một thời yêu nhau: “Mây bay về đây cuối trời, mưa rơilàm rung lá vàng, duyên ta từ đây lỡ làng, còn đâu những chiều dệt cung đàn yêu…Tiếng vỗ tay nồng nhiệt, những ánh mắt thân thiện hướng về Hương. Hương được tặngrất nhiều hoa. Cảm giác lâng lâng êm ái theo Hương về nhà, ru Hương vào giấc ngủ thậtnhẹ nhàng dịu ngọt, để ngày hôm sau , một –ngày –không –như –mọi –ngày, Hương ravườn nghe tâm hồn phơi phới, cảm nhận chung quanh mình, vạn vật đang thay áo mớivào xuân… tường vi hồng thắm, tỉ muội trắng ngần, hải đường rực lửa… và cây hoàngmai đầu ngõ nhà Hương cũng vừa nhú những nụ non tơ.Đường đến trường lung linh hoa nắng, giảng đường rộng thênh thang không còn choHương cảm giác cô đơn nữa. Sau ngày xa Vinh, chưa bao giờ Hương thấy yêu đời nhưlúc này. Càng vui hơn nữa vì hôm nay thầy trả bài Hóa Hữu Cơ, Hương được 16,5 điểm,cao nhất lớp. Nhỏ bạn ngồi bên sờ vào mũi Hương: “Coi thử nó nở ra mấy centimet khốirồi hè.”Hình như có ai đang đi theo Hương ra khỏi cổng trường, băng qua đường đến trạm xebuýt. Trời hôm nay mát mẻ, gió hiền hòa rung nhẹ hàng phượng vĩ bên đường. Hươngquyết định thả bộ qua cầu Tràng Tiền để ngắm nhìn giòng sông mang tên mình trôi lặnglẽ, xuôi theo đám lục bình tím ngát phiêu giạt từ phía nguồn xa. Vẫn những bước chântheo sau. Hương đứng lại, vịn tay vào lan can cầu, lòng hồi hộp bất an. Bước chân cũngdừng theo, rồi một tiếng nói rất khẽ: “Chào Hương.” Hương quay người, nhận ra anh –một thành viên chơi đàn trong ban nhạc tối hôm qua. “Hương có nhớ tôi không?” Hươnggật đầu: “Có, nhưng… Hương không biết tên.” Anh cười rất hiền: “Tôi là Phước, họcMPC năm cuối. Chúng ta có thể cùng về phố không?” “Dạ… cũng được.” Lề cầu dànhcho người đi bộ rất hẹp, nên dù nói là đi chung nhưng vẫn kẻ trước người sau. Xuống dốccầu, anh bước song đôi bên Hương: “Tôi có thể đưa Hương về nhà được không?” “Dạ…xin lỗi… Hương phải vào chợ mua đồ ăn. Chào anh.” “Khoan đã… tôi muốn gửi choHương cái này.” Anh lấy trong túi ra tấm thiệp Giáng sinh: “Hương nhớ đọc rồi cho ýkiến nhé.” Hương hơi ngạc nhiên, ý kiến gì với một tấm thiệp c ...