Thông tin tài liệu:
VN Times Cứ tới Giáng sinh tôi lại thích mình là người... ngoại đạo. Tôi là con chiên của Chúa. Nhưng tôi thấy làm một người ngoại đạo đi lễ nhà thờ đêm Giáng sinh lãng mạn hơn là làm con chiên chính hiệu. Đêm Giáng sinh tôi luôn ước mình ngoại đạo. Để được thử một lần cảm giác lãng mạn, tự do khi tin vào Thượng đế của người khác.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giáng sinh và người ngoại đạo Giáng sinh và người ngoại đạoVN Times -Cứ tới Giáng sinh tôi lại thích mình là người... ngoại đạo. Tôi là con chiên củaChúa. Nhưng tôi thấy làm một người ngoại đạo đi lễ nhà thờ đêm Giáng sinh lãngmạn hơn là làm con chiên chính hiệu. Đêm Giáng sinh tôi luôn ước mình ngoạiđạo. Để được thử một lần cảm giác lãng mạn, tự do khi tin vào Thượng đế củangười khác. Minh họa: Duy NguyênGiáng sinh tôi đi lễ vì bị bắt buộc. Nếu tôi không đi, thế giới này không vì thế màsụp đổ nhưng thế giới của tôi sẽ hoang tàn thảm hại. Phụ huynh tôi thà chết chứkhông để tôi được phép bỏ lễ Giáng sinh. Tôi cũng cảm thấy bị dằn vặt, sợ... xuốnghỏa ngục và gặp Satan. Ôi ! Tôi chẳng thích gặp Satan tí nào dù tôi chẳng tin cóthiên đàng là mấy. Đi lễ trong tình trạng “không có đường lui” như thế thì làm saotâm hồn siêu thoát được bạn nhỉ ? Nên tôi ước gì đêm Giáng sinh mình được làmngười ngoại đạo, đến nhà thờ vì tiếng chuông ngân hơn là vì sợ hỏa ngục.Có một Giáng sinh tôi chao đảo vì lời cầu nguyện ấy.Tình cờ tôi được gặp T. Có đúng là “tình cờ” không nhỉ? Thôi, để cho mọi chuyệntrong sáng các bạn cứ tin là tình cờ đi.Hồ sơ anh chàng này nè:- Con chiên chính hiệu (giống tôi)- Họa sĩ chính hiệu- Điển trai theo trường phái ngầu, bụi bặm (cái này tôi khoái nè)- Ít nói...Vừa gặp T là tôi... đứng tim ngay. Người ta bảo triệu chứng như vậy là sét đánh.Nhưng ác thật ! Hai người gặp nhau cùng một thời điểm nhưng sét đánh xác suấtchỉ trúng... có một người. Mà người đó lại là tôi. Có lẽ trái tim tôi có một chút kimloại nên nó mới hút sét chăng?T hẹn tôi cùng đi lễ đêm Giáng sinh. Không yêu mà sao hẹn đi lễ cùng nhau? Chắcbạn đặt câu hỏi như vậy. Tôi cũng hỏi. Nhưng rồi phát hiện ra T chẳng nghĩ tớiđiều phức tạp đó. T chưa muốn có người yêu, đang một mình, nên nghĩ tôi là mộtngười bạn thôi. Vậy tôi phải làm gì ? Dĩ nhiên là phải đi lễ, vì không nhận lời đi lễcùng T thì phụ huynh tôi cũng buộc tôi đến nhà thờ trong cái đêm nhộn nhịp này.Và còn làm gì nữa nhỉ ? Tôi thích trong sáng nhưng... đen tối một lần chắc cũngkhông sao. Tấn công! Tấn công thôi!Các bạn đừng có bình luận hay ném đá tôi vào lúc này. Người ta bảo: “Nếu cái gìđó dành cho mình thì trước sau nó cũng thuộc về mình”. Còn tôi thì nghĩ: “Nếu cáigì đó mình muốn dành cho mình, thì mình phải thử chiến đấu xem sao”. Bạn thíchcâu nào hơn? Câu trước nghe thụ động quá phải không ? Cứ ngồi yên, chờ số phậnsắp đặt. Câu sau nghe có vẻ mạnh mẽ, kiên cường, có làm... có ăn. Bạn thấy chưa?Tôi cũng có cái lý của tôi chứ bộ!Phong cách của các bạn trong đêm Giáng sinh thế nào? Mùa đông tôi thích nhất làkhăn quàng cổ. Tôi thấy khăn quàng cổ cũng lãng mạn giống như làm người ngoạiđạo trong đêm Giáng sinh vậy. Một chiếc khăn màu trắng, màu đỏ, màu tím, màulam hay màu lục quàng trên chiếc cổ gầy đều đẹp, nó còn mang đến một chút thơthơ. Tôi thấy khăn quàng cổ đẹp như mái tóc dài của người con gái.Tôi cũng quàng một chiếc khăn quàng cổ trong đêm Giáng sinh. Tôi đứng đợi ởchỗ hẹn, mặc áo lạnh dày, tóc xõa, khăn quàng cổ bay bay vì gió lạnh, hít hà, nhìnđèn đường lung linh và người đi lễ nhộn nhịp. Tôi chờ đợi ai, chờ đợi cái gì chắcbạn đã biết.T đến chỗ hẹn. T không đi lễ một mình mà đi cùng một người. Có một chuyện vuivà một chuyện buồn tôi muốn bật mí cho bạn nghe. Tôi buồn vì T không đi lễ mộtmình. Còn vui vì người đi cùng T không phải là một người con gái. Nếu là con gáichắc tôi không còn hứng thú để ngồi viết cho bạn câu chuyện này.Anh chàng đi cùng T không giới thiệu tên. Hay có giới thiệu mà tôi chẳng thèmnhớ tên anh ta. Tôi ghét hắn. Ở đâu xuất hiện ra hắn vậy trời? Người ta nói đời làthế. Còn tôi thì thấy tiểu thuyết thường như thế. Luôn luôn xuất hiện kẻ thứ ba ởtình huống bất ngờ nhất.Điều duy nhất tôi biết hắn là người ngoại đạo. Giống như sự tưởng tượng lãng mạncủa tôi. Hắn đi lễ Giáng sinh không vì phụ huynh, không vì hỏa ngục mà vì tiếngchuông ngân thánh thót của gác chuông nhà thờ. Hắn muốn cầu nguyện vớiThượng đế, dù Thượng đế đó là của người khác. Hắn hoan hỉ vô tư với tất cả mọithứ. Lẽ ra tôi nên cảm phục một người như thế vì nó giống như... giấc mơ của tôi.Nhưng tôi vẫn thấy ghét hắn. Tôi không muốn bỏ qua cho hắn.Suốt buổi lễ ba chúng tôi đứng cạnh nhau giữa đám đông ồn ào. Bây giờ tôi mớithấy con chiên của Chúa thật kỳ. Ngày thường thì nhà thờ vắng teo. Còn Giángsinh lạnh lẽo người ta chen chúc nhau từng bước chân để đứng. Thế giới này saochẳng có công bằng gì hết, toàn lúc thừa lúc thiếu.Hắn có vẻ thích chiếc khăn quàng cổ của tôi. Dự lễ hắn cứ ngó chiếc khăn trên cổtôi, nhìn mái tóc dài của tôi rồi ngước lên gác chuông.- Anh cầu gì vậy? - Tôi hỏi hắn.- Tôi cầu cho không phải xuống hỏa ngục - Hắn thì thào.- Sao anh lại cầu một điều vô lý vậy? - Tôi giải thích - Thiên đàng hay hỏa ngụcchỉ dành cho con chiên của Chúa, còn anh là người ngoài c ...