Danh mục

Giang về

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 177.30 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cha Giang nói tuần sau Giang về. San xé lịch, đánh dấu ngày Giang sẽ về với núi, với cha và với San nữa. San chấm bút vào đêm trước ngày Giang về, rồi ghi vào đó dòng chữ: “đêm nay Giang lên xe”. Và ngày hôm sau là một dòng mực đỏ lấp lóa và như nhảy múa: “ngày đón Giang về”. - Để nhắc cha nhớ. San nói thế khi cha Giang nhìn San cười “gì mà cẩn thận thế. Cha đếm ngón tay cũng nhớ. Hôm nay ngón cái, đếm một vòng ngón cái nữa là Giang...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giang về Giang về TRUYỆN NGẮN CỦA TIỂU QUYÊNCha Giang nói tuần sau Giang về.San xé lịch, đánh dấu ngày Giang sẽ về với núi, với cha và với San nữa. San chấm bútvào đêm trước ngày Giang về, rồi ghi vào đó dòng chữ: “đêm nay Giang lên xe”. Và ngàyhôm sau là một dòng mực đỏ lấp lóa và như nhảy múa: “ngày đón Giang về”.- Để nhắc cha nhớ. San nói thế khi cha Giang nhìn San cười “gì mà cẩn thận thế. Chađếm ngón tay cũng nhớ. Hôm nay ngón cái, đếm một vòng ngón cái nữa là Giang về, sẽnhanh thôi mà”.Cha nói thế chứ San thấy thì giờ trôi qua lâu quá. Từ lúc cha nói Giang về đến giờ lâuvậy mà chỉ mới có một ngày. Suốt hôm qua San không làm gì nên chuyện, chỉ quanhquẩn nghĩ chuyện Giang về mình sẽ làm gì. Dù cha không bảo San làm gì. Giang cũngkhông hề nhắn cha bảo San phải làm gì. Vậy mà San cứ đi ra đi vào, đụng cái này, đổ cáikia y như một đứa hậu đậu.San muốn làm điều gì đó cho ngày đón Giang về. ***Chiều muộn, cha Giang dừng xe trước nhà San, gọi với vào:- San, rảnh con? Qua ăn cơm chiều với cha.San tròng cái áo vào rồi lất cất chạy ra, đôi dép mòn quai gót lẹt xẹt trên nền đất. ChaGiang cười;- Sao mày lúc nào cũng tất bật thế con. Cứ từ từ, đi đâu mà vội. Cha chờ.San gãi gãi đầu. San quen rồi, San chờ người khác được chứ ai chờ San thì cái bụng Sankhông chịu được. Cũng như San chờ Giang vậy. San đã chờ lâu lắm, rất lâu, từ cái ngàyGiang quảy ba lô xuôi lưng đèo, bỏ cái thị trấn heo hút nằm chênh vênh đỉnh dốc này màđi. Cha nói Giang đi để học cái chữ, rồi Giang sẽ về dạy cái chữ lại cho làng mình. Giangcũng nói Giang về. Ngày chia tay, Giang còn hôn lên những mái tóc rám nắng của nhữngđứa trẻ tụ tập quanh nhà tiễn chị Giang về phố, hứa với chúng rằng ráng chờ, sau này chịGiang sẽ về dạy cho cái chữ.Làng chờ Giang.Cha chờ Giang.Và San chờ Giang mãi.Giang không về.Giang đi, cha thường gọi San sang nhà ăn cơm, có khi ngủ lại đêm với cha. Cha nói nhàvắng quá, đêm đêm cha nhìn ra vòm tối nơi thung lũng, thấy chạnh lòng. Nhớ Giang. Sannằm bên cạnh cha, không nói cho cha biết San cũng nhớ Giang nhiều. San biểu cha kểSan nghe chuyện lúc Giang còn ở nhà. Cha đã kể về tuổi thơ Giang, đi dài qua hành trìnhGiang lớn, rồi cả những kỷ niệm vui, những ký ức ngộ nghĩnh về Giang. Hình nhưchuyện của cha và San xoay đi đâu rồi thì cuối cùng cũng trôi về Giang – thói quen củanỗi nhớ đã hằn sâu vào nếp nghĩ, như thể đó là nhu cầu ăn và thở mỗi ngày của cha vàSan vậy.Thi thoảng trong những giấc mơ, San thấy Giang xinh tươi trong tà áo dài nền nã trên bụcgiảng trường làng, bên dưới là những đôi mắt trẻ thơ say sưa chăm chú nhìn những conchữ cô giáo Giang nắn nót ghi trên bảng. San đứng bên ngoài cửa lớp nhìn Giang, vànhận lại một cái nhìn trìu mến … Có khi San thấy San chở Giang trên chia xe cót két củaba xuôi đèo ra chợ, Giang chọn mua mớ rau con cá. Nụ cười Giang lạc trong nắng banmai, ươm vàng màu cúc quỳ phố núi. Khi là hình ảnh cả nhà quây quần bên mâm cơmchiều, Giang gắp thức ăn cho cha, San gắp thức ăn cho Giang. Những vòng tròn tìnhthương cứ xoay, cha Giang mỉm cười ngân ngân niềm hạnh phúc trong đáy mắt…Chỉ là những giấc mơ.Giang không về.Phố núi nhìn mải miết về hướng vời vợi xa.Hút dấu chân Giang.Núi buồn như mắt cha những chiều sơn cước. ***Lâu lắm Giang không biên thư về. Giang mua cho cha cái điện thoại. Cứ tít tít một tiếnglà cha nhận được tin Giang. Nhanh cấp kỳ. Nhưng tin Giang nhắn lúc nào cũng ngắn. Santhích đọc thư hơn. Bao giờ thư về Giang cũng có vài câu hỏi thăm San. Còn tin nhắn,chẳng bao giờ có tên San trong đó. Giang hỏi vội, trả lời vội. Có lần San lấy máy cha lầnsố gọi cho Giang, tiếng tút tút kéo dài. Giang không nghe máy. Lần khác San ngồi nhắntin hỏi thăm Giang, Giang không trả lời. Hôm sau cha gọi hỏi, Giang báo bận. Chỉ thếthôi. Cái điện thoại liên lạc thì nhanh, nhưng lắm khi vô tình.Nhiều hôm thấy cha ngồi trầm ngâm lặng lẽ trước vuông sân trước, San thương cha lắm.San bắc ghế ngồi kế bên, hầu chuyện. Cha kêu hay là San dọn về ở hẳn với cha, cho nhàđỡ quạnh quẽ. Cha vui mà San cũng thôi buồn. San cầm chiếc lồng gà giở lên giở xuống,vậy được không cha. Nhỡ Giang về. Thì khi nào Giang về hẳn hay. Mà nhà cha cũngrộng, Giang về cũng có chỗ cho San mà. San gật. Vậy là hôm sau cha sang dọn nhà phụSan bằng cái xe cũ kỹ của cha. Nói là nhà cho sang chứ thật ra cũng chỉ là một chái láSan ngả lưng tạm sau ngày đi rẫy. Tài sản của San cũng không có gì quý giá ngoài mấybộ quần áo và cái phảng – dụng cụ làm rẫy cha mua cho, thêm cái sống chén với dăm bacái nồi đã móp méo, mấy cái bát và đôi đũa. Cha trêu:- Nghèo quá vậy con.San cười bẽn lẽn. Hồi nào giờ San sống giản đơn như thế. Ngày nào cũng như ngày nào,San lên rẫy. Buổi trưa cũng ở lại rẫy. Tối về thì lăn ra ngủ, hoặc sang chơi với cha Giang.Hạt mưa mồ côi lăn trong kiếp đời vô định, không biết mong mỏi hạnh phúc nào hơnnữa. ***Hôm nay Giang về.San thức dậy thật sớm, đi dọc con dốc xuống chân núi. San hít căng lồng ngực không khítươi hồng trong buổi sớm mùa xuân. San nhìn bóng núi chờn vờn trong sương, khẽ mỉmcười. “Em đi dáng núi nhìn theo…” Câu hát này San đã hát không biết bao nhiêu lần, mỗikhi ngóng núi nhớ Giang. Bây giờ San lại hát, nhưng không phải vì nỗi nhớ mà vì niềmvui. Mặt trời chưa chạy hết nửa vòng trời Giang sẽ về rồi.San chạy ù trở lại nhà, ghé cổng nói vọng vào:- Cha ơi, con đi đây một chút!Rồi San hấp tấp đi về phía rừng. Đi tìm quà cho Giang. Thỉnh thoảng San vẫn vào rừngbẫy gà mang ra chợ bán hoặc đổi gạo. Gà rừng thịt day, ngon nên luôn có người hỏi mua.San bắt bao nhiêu cũng bán được hết. Có khi San bắt về nấu cháo hai cha con cùng ăn.Cha Giang nói gà rừng hồi này hiếm rồi, người ta đổ xô nhau đi bắt rồi bán cho mấy nhàhàng đặc sản gì đó ở tận thà ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: