Viết khi nghe Riêng một góc trời và Phôi pha của Tuấn Ngọc, cũng chẳng hiểu bản thân viết cái gì nữa, chỉ là những câu văn cụt ngủn ghép lại với nhau, dạo này tâm tư không ổn định.Cám ơn tất cả các rds trong thời gian qua đã ủng hộ, có lẽ bigpig đã tìm được cho mình một couple riêng – Yewook.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
GiaoGiaoViết khi nghe Riêng một góc trời và Phôi pha của Tuấn Ngọc, cũng chẳng hiểu bảnthân viết cái gì nữa, chỉ là những câu văn cụt ngủn ghép lại với nhau, dạo này tâmtư không ổn định.Cám ơn tất cả các rds trong thời gian qua đã ủng hộ, có lẽ bigpig đã tìm được chomình một couple riêng – Yewook.Tặng fic này cho chính mình, có lẽ khi mình cần ai đó ở bên cạnh thì chỉ còn lại sựcô độc tự tôn thôi!========================================Lộp bộpĐêm mưaLách táchTiếng củi khô cháy trong lò sưởi ấm ápVi vuGió rít qua khe cửa, lùa vào quán vắngNon dire no, che ti conosco e lo socosa pensinon dirmi no.È già da un po che non ti sentoparlare damoreusare il tempo al futuro per noie non serve ripetere ancora che tu mi vuoiperché ora non cè più quel tuosorriso al mattino per meperché non mi dai più niente di te.Se ami sai quando tutto finiscese ami sai come un brivido tristecome un un film dalle scene già visteche se ne va, oh no!Sai sempre quando una storia si è chiusae non si può inventare una scusase ami prendi le mie maniperché prima di domanifinirà.Đừng nói không ,em hiểu anh và em biết những gì anh nghĩĐừng nói không với emMột khoảng thời gian đã trôi qua kể từ khi anh nói về tình yêu của chúng taNói về tình yêu của chúng ta ở trong tương laiĐừng dối em và nói rằng anh vẫn còn yêuĐiều đó chẳng còn ý nghĩa nữa rồiVì nụ cười của anh vào mỗi sáng đã biến mấtCòn gì ở lại ngoài nước mắt của emNếu anh còn yêu em,anh hẳn đã nhận thấy những cảm xúc mất dần điNếu anh còn yêu em ,anh hẳn đã không lảng tránhNhư trong những bộ phim ,nước mắt báo trước sự kết thúcMọi thứ đã trôi qua rồi(Seamisai – Laura Pausini)Bài hát tiếng Tây Ban Nha chầm chậm trôi.Cậu đưa tay khuấy li coffee đen tỏa khói nhè nhẹ, lơ đễnh nhìn ra khung cửa sổbên cạnh- Chia tayHai chữ gọn gàng thoát ra khỏi khuôn miệng xinh đẹpKhuôn mặt anh thoáng biến sắc, nhanh đến vậy ư?- Em đã biết ?- Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra… - đôi mắt huyền không chút gợn sóngngắm bầu trời. Đen kịt.- Được bao lâu?- Tò mò là bản tính đáng nguyền rủa nhất của con ngườiĐặt tách xuống, cậu thản nhiên bước đi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra… cậukhi nào cũng vậy, lãnh cảm với chính tình yêu của mình.- Cám ơn em, vì tất cả - anh vọng theoDừng bướcNhìn anhMỉm cườiCậu đẩy cửa, phong linh vang những âm thanh trong trẻo vui taiVui…Cậu khẽ nhếch môi…Cay đắngMưa đều như ray bột, lạnh từng góc phốMưa thấm đều con người cậuMưa thanh tẩy tâm hồn cậuCao thượng?Khi đẩy người yêu mình cho kẻ khác?Biết ơn?Khi đẩy người yêu mình cho kẻ khác?Hi sinh?Khi đẩy người yêu mình cho kẻ khác?Giả dối!Cậu không nghĩ được cho anh nhiều như thế đâu…/ Chỉ là…Anh là gió, vô tình mang tới sự mát mẻ lạ thườngAnh là nước, vô tình mang tới sự tinh khiết lạ thườngAnh là mây, vô tình mang tới bóng râm lạ thườngNhưng…Gió phải về với cây, em không phải là câyNước phải về với biển, em không phải là biểnMây phải về với bầu trời, em không phải là bầu trờiVà…Tâm hồn anh, đã xuất hiện một cổ thụ rợp bóngTâm hồn anh, đã xuất hiện một đại dương xanh thẳmTâm hồn anh, đã xuất hiện một khoảng rộng biêng biếcEm…Trả lại những gì vốn có…Kyunie àh, lần cuối em gọi anh thân thiết như thếKyunie àh, lần cuối em cho phép bản thân mềm yếuVì anh, người em từng yêu /Cậu dang tay, giữa con đường vắng, mặc cho nước rơi khắp thân ngườiHai bên, đèn đường leo lét soi rọi bóng hình mỏi mệt…...BarTiếng nhạc xập xình chát chúaÁnh sáng đủ màu sắc xoay vầnMùi rượu và thuốc lá nồng nặcCậu – con người như búp bê thủy tinh, mong manh bởi tổn thương, ngồi trong góccùng chai Wiskey vơi dần… thứ rượu này, lần đầu tiên cậu thử qua mà lạ thay,càng uống càng tỉnh…tỉnh để nghĩ nên yêu hay hận, nên sống hay chết…Mái tóc hạt dẻ với mái dài che đi một phần gương mặt thanh tú, nổi bật làn da tuyếtĐôi mắt huyền lạnh lẽo chăm chú li rượu nặng, chiếc áo sơ mi trắng dính vào thânhình thư sinh, thu hút mọi tia nhìn, không ngoại trừ hắn – ác quỷ của thế giới ngầmSeoul.- Nhiễm lạnh thì đừng uống, nhất là thứ này – hắn tự nhiên, rót và uống.- Nếu tới để nói câu đó, cút – cậu xù lôngHắn phá lên cười, nụ cười tự mãn không hơn không kém.Bước ra từ bóng tối, đập vào mắt là một thiên thần nhỏ bé đơn côi, thiên thần bừngsáng giữa nơi nhớp nhúa…Hắn cảm nhận, cậu rất thuần khiếtHắn cảm nhận, cậu đang chịu một nỗi đauVô hìnhHắn muốn vỗ về trái tim chai sạn ấy…Hắn nhả khói, làn khói trắng xám lờn vờn bay. Mông lung. Mờ ảoNhư chính cuộc đời hắn, hay cậu- Thất tình, ngu ngốc nhất là chui vào một xó và tỏ ra mình là con sâu rượu…- Vậy làm gì, còn 6 tiếng đồng hồ nữa là đến sáng để quên đi con người cùng mốitình đầu ngớ ngẩn…- Đi – hắn kéo tay cậu theoNém cậu lên motor, gió quật rátHắn lấy cảnh sát làm thú vui tiêu khiển cho cậu, cuộc rượt đuổi như mèo vờnchuột. Hắn thoát, như bao lần....Sông Hàn về đêmHuyễn hoặc- Đã nói là không nên uống nhiều mà – hắn nói khi thấy cậu dựa vào xe mệt mỏi- Thất tình chưa? – cậu trông ra xa xăm- Từng- Lúc đấy làm gì?- Như đã, đang và sẽ làm với nhóc! hóng gió đủ rồi, tiếp tục– hắn quẳng lại cho cậumũ bảo hiểmHắn đưa cậu tới nơi nào đó, cậu không biết- Cậu chủ đã về - hai hàng người cúi rạp, chào hắnHành lang rộng sáng rạngMột cánh cửaCạchTăm tốiTáchNgọn đèn leo lét, đủ chiếu sáng thứ chính giữa căn phòngHình nhânHắn ném cho cậu thanh kiếm Nhật.Cậu lại gần, bắt đầu những đường kiếm sắc ngọt. Từng nhát, từng nhát cậu dồn hếtmọi sức lựcKeng- Tại sao, tại sao lại lừa dối em? Tại sao lại phản bội em? Tại sao? Tại sao? Emkhông có gì bằng người ấy? là em lạnh lùng, là em hời hợt hay em vô tâm? Tại saolại ...