Danh mục

Giấy gọi

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 186.12 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi N mở thùng thư, anh thấy nó nằm lẫn trong đám mấy tờ báo đặt mua hằng ngày, một cái bì thư viền đỏ đan xanh dương, như mọi bì thư khác. Vỏn vẹn mấy chữ “Giấy gọi sẽ đến trong vài hôm nữa. Chuẩn bị”. Vợ N đang quét nhà, nhìn thấy vẻ thẫn thờ của anh sau khi xé cái bì thư, mặt cô liền biến sắc. - Gì vậy anh? N ấp úng, định không nói, hay là tìm một cách thể hiện nào đó, rồi anh thở dài. - Giấy gọi sắp đến… Vợ N...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giấy gọi Giấy gọi TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN DANH LAMKhi N mở thùng thư, anh thấy nó nằm lẫn trong đám mấy tờ báo đặt mua hằng ngày, mộtcái bì thư viền đỏ đan xanh dương, như mọi bì thư khác. Vỏn vẹn mấy chữ “Giấy gọi sẽđến trong vài hôm nữa. Chuẩn bị”. Vợ N đang quét nhà, nhìn thấy vẻ thẫn thờ của anhsau khi xé cái bì thư, mặt cô liền biến sắc.- Gì vậy anh?N ấp úng, định không nói, hay là tìm một cách thể hiện nào đó, rồi anh thở dài.- Giấy gọi sắp đến…Vợ N buông xoạch cây chổi, ngồi sụp xuống nơi đầu cầu thang gỗ dẫn lên gác xép. Rấtnhanh, hai giọt nước mắt lặng lẽ trôi dài hai bên cánh mũi cô. N lại gần vỗ vỗ nhẹ lưngvợ.- Thôi, biết vậy rồi, em đừng nghĩ ngợi nữa. Rồi ngày ấy cũng phải đến thôi. Anh đã biếttrước, em cũng đã biết trước như thế rồi mà…- Anh đưa em xem nào?N lục lại cái bì thư trong xấp báo, đưa vợ.- Đấy, chỉ có thế.- Tại sao không phải là giấy gọi ngay mà lại là giấy báo… sẽ gọi?- Hừ, thì thế… Đấy cũng là một cái cách…- Dù gì, em van anh đừng nói với mẹ! Mẹ sẽ không thể nào chịu nổi việc này!- Có lẽ vậy, vì mẹ không hiểu…N ngồi xuống cạnh vợ, nơi đầu cầu thang. Buổi sáng trong trẻo. Tiếng bà bán xôi rao dàiđầu ngõ. Đám trẻ đá banh về, kéo qua rầm rập. Vợ N đột ngột òa khóc.- Sao lại vậy chứ hả?!- Em phải cứng rắn lên chứ! Hãy vì con. Vì cả anh và em nữa. Khéo bà lại biết đấy. Haibà cháu chưa dậy phải không?- Có thể bà dậy rồi, nhưng con thì chưa. Chắc bà nằm nán, chờ nó dậy rồi xuống một thể.- Có lẽ phải chuẩn bị... Thôi cứ ăn sáng đi rồi tính. Dù gì anh sẽ vẫn đi làm.- Còn tâm trạng nào mà làm nữa hả anh?- Em đừng nghĩ thế. Sáng mai giấy tới, đêm nay anh sẽ vẫn làm. Chẳng thể nào ngănđược anh làm việc!- N đấm tay lên tường.Bà già bồng đứa nhỏ xuống cầu thang. Con bé mặt còn ngái ngủ nhưng cái miệng đã toétcười. Nó đang tập đứng và chưa biết nói. Bà già có phần chậm chạp. Chân hơi khậpkhiễng. Bà từng lên cơn tai biến mạch máu não một lần. Nhưng nhẹ.- Chào bố mẹ đi nào!- Bà già cúi xuống dòm mặt con bé.Con bé vòng tay trước ngực, đầu gập chúi tới trước. Vợ N lén ngoảnh mặt đi, quệt vộicườm tay ngang má. N cười lớn, giang tay đón con bé từ bà già, ôm ghì nó vào ngực.- Bà ăn sáng đã, rồi hãy cho nó ăn- N bảo bà già.- Hãy khoan, nó đói rồi đấy. Mà bố mày ăn trước rồi còn đi làm. Bà ăn lúc nào chẳngđược.- Hay anh nghỉ đi một bữa?- Vợ N liếc kín anh, thì thào- Lỡ chuyện lại xảy ra ở cơ quanthì sao?- Nhìn chung, nếu nó đã đến thì đến ở đâu cũng vậy. Anh chuẩn bị tinh thần rồi.- Cái gì thế?- Bà già hơi khựng người, khi nghe hai vợ chồng N to nhỏ.- Không, việc cơ quan ấy mà mẹ- N quay mặt chỗ khác.- Hôm qua miếng ván ở trên gác nó muốn rớt ra rồi đó. Tụi con thu xếp thế nào, tiến hànhsửa nhà đi. Định dễ đến hơn năm rồi, cứ treo đó hoài, rồi có ngày cả cái mái nó ập xuốngđầu không chừng!- Con biết vậy rồi… Nhưng mẹ chờ thêm ít bữa!N đi vòng ra sau bếp. Lớp cát từ sân đã tràn vào đến tận nền qua mấy cơn mưa lớn giữamùa. Sau bếp, kẹp giữa hai vách tường cao sừng sững của hai căn nhà kế bên, mộtkhoảng cỏ mọc pha lẫn sình lầy. Tiếp nữa đến một bãi rác lớn. Muỗi từ khoảng trống tùđọng này tràn vào nhà N ngày đêm. Con bé đã hơn một lần nằm viện bởi những chứngbệnh liên quan đến muỗi mòng và ô nhiễm. Thêm nữa, vách hai căn nhà lớn tạo thànhmột hõm gió, và căn bếp nhà N là túi đựng cuối hõm gió ấy. Bao nhiêu tôn, cót, ván ép,phên che tường đắp vào, chỉ vài bữa là tốc tung lên. Chẳng phải N không có tiền xây mộtbức tường chắn vào chỗ ấy, thậm chí là làm lại toàn bộ căn nhà, nhưng anh biết giấy gọisẽ đến. Trước sau gì cũng đến. Nên mọi sự đành gác lại. Đợi. Đã rất lâu như thế. Hômnay tuy chưa phải giấy gọi, nhưng đã có giấy báo.Đã xác định sẽ đi làm, làm đến tận cùng, tuy nhiên hai chân N mềm nhũn như có ai rútmất xương. Anh định tìm một chỗ nào đó ngồi xuống, nhưng nghĩ vợ sẽ nhìn thấy biểuhiện uể oải ở anh, nên lại ráng đứng với tư thế bình thản nhất. Mặt ngửa nhìn bầu trời, vẻnhư nhắm thời tiết ngày hôm ấy.Vợ N đang lau mặt, thay quần áo cho con bé. Bà già vịn đầu lan can, đứng lom khom, tayđấm đấm lưng.- Bố nó đâu rồi?- Ảnh loanh quanh đâu ngoài đó mẹ.- Tao thấy sáng nay cái mặt nó giống như trúng gió? Đêm qua nó thức khuya à?Vợ N ẵm con bé lên, ráng nựng à à, coi như không nghe thấy câu nói của bà già. Bà giànhắc lại:- Đêm qua nó thức khuya à?- Hình như vậy. Ảnh đang bận lắm mẹ à.- Bận gì cũng giữ gìn sức khỏe. Tao lo lắm! Con nó còn nhỏ thế này…N đứng bên này vách tường mỏng, hở cả khe, nghe và thấy hết. Giọng bà già cùng nộidung câu nói chứa đầy tính linh cảm khiến anh hơi chột dạ. N bước vào.- Mẹ đừng lo vu vơ! Con có gì đâu nào?- Đó là tao dặn thế. Bố mày đã để tao một nách với mày. Rồi giờ đến mày. Đấy, mày cứnhìn mẹ con nó. Tao lo chẳng thừa!***Cái thư nhận hôm thứ tư, N nghỉ liền mấy ngày, đến hết thứ sáu. Bà già nhìn anh, bồnchồn ra mặt, nhưng không hỏi gì th ...

Tài liệu được xem nhiều: