Danh mục

Giếng cạn

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 218.78 KB      Lượt xem: 22      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đau đớn thay phận đàn bà Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung. Người ta trao vào tay cô một đứa bé hai tháng mười chín ngày tuổi. Cô dịu dàng đưa tay đón lấy nó từ vòng tay âu yếm nhẹ nhàng của bà y tá già, áp mặt vào đôi má phủ mịn lông tơ của nó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng cạn Giếng cạnĐau đớn thay phận đàn bàLời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.Người ta trao vào tay cô một đứa bé hai tháng mười chín ngày tuổi. Cô dịudàng đưa tay đón lấy nó từ vòng tay âu yếm nhẹ nhàng của bà y tá già, ápmặt vào đôi má phủ mịn lông tơ của nó. Đầu nó lơ thơ vài sợi tóc, mắt nónhắm nghiền trong cơn ngủ say bình thản, và đôi môi mím hờ như chực hémột nụ cười. Cô nhìn nó, miệng lắp bắp trong một hình thù méo mó kỳ dị,nửa giống khóc mếu, nửa giống cười.***Cô mặc bộ đồ bệnh nhân trắng, nằm trên giường bệnh trải drap trắng toát.Nếu không có mái tóc xơ xác và đôi mắt lờ đờ nhìn lơ đãng vào một khoảngkhông nào vô định, chắc hẳn có người đã lẫn làn da trắng nhợt của cô vàovới đống chăn gối trắng toát đến lạnh lùng. Ấy là khi cô sẩy thai lần đầutiên. Cô gầy xọp đi, da nhăn nheo lùng bùng, mắt trũng sâu vào giữa hốc mắtthâm quầng mờ mịt. Cô không khóc, cô chỉ ngồi lặng im, như trời bên ngoàimây dông vần vũ xám xịt nhưng không rơi một giọt mưa nào. Chú ngồixuống thật khẽ bên mép giường, úp bàn tay cô gầy trơ xương vào bàn taymình, thì thầm những lời an ủi, “Không sao cả em à, mình còn trẻ, thời giancòn dài. Chờ em nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, mình có thể thử lại. Không sao.Không sao…” Không biết chú đang an ủi cô, hay chú đang an ủi chính bảnthân mình, bởi vai chú run lên từng đợt, và nước mắt chấp chới nặng trĩutrên mi.Cô sẩy thai lần thứ hai. Vẫn bộ đồ bệnh nhân trắng, vẫn cái giường bệnh trảidrap trắng toát. Cô ngồi tựa lưng vào thành giường, một cuốn sách mở hờhững trên tay. Chẳng nhớ cô đã mua cuốn sách ấy từ bao giờ, nhưng chắc làlâu lắm, từ trước khi lấy chồng, trong một hiệu sách cũ nào đấy, vì giấy đã ốvàng và mốc meo, nhiều trang bị mối gặm lởm chởm. Cuốn sách kể về mộtngười con gái lấy chồng đã sáu năm nhưng vẫn không có con. Mẹ chồngthương con dâu nhưng lúc nào cũng mong có cháu, ép người chồng về quê,“cố” với một góa phụ để mang một đứa cháu về cho bà. Hồi ấy, đọc đếnđoạn này, cô lặng lẽ quệt nước mắt. Tâm hồn non nớt của cô sinh viên trẻvừa ra trường chưa va vấp dễ dàng cảm thông cho những kiếp người lận đậnkhốn khổ. Rồi cô lấy chú. Cuộc sống vui vẻ đầm ấm khiến cô dần quên đinhững đau đớn đời thường trong trang sách cũ, cho đến ngày này. Mẹ chúnghe tin, gọi điện, chú ra ngoài nói chuyện, nói lâu lắm, loáng thoáng cótiếng cãi nhau. Cô ngồi bần thần. Văng vẳng đâu đó có tiếng trẻ khóc oe oe.Cô giật mình. Tiếng trẻ con khóc. Bất thần, cô trợn mắt, giật phăng cái kimtruyền nước biển ở cổ tay, cuống cuồng lao xuống giường. Thân hình mỏngmanh ốm yếu như đang bơi trong bộ đồ bệnh rộng thùng thình. Cô vấp ngã,nằm sõng soài trên sàn đá hoa lạnh ngắt. Chú hoảng hốt mở cửa chạy vào,ôm chặt lấy cô để bác sỹ tiêm cho cô một mũi thuốc an thần. Cô vẫn cốnhoài người về phía cửa, mắt cô dại dần đi, và chú nghe cô lắp bắp như vanxin tuyệt vọng. “Con khóc. Anh ơi, con khóc…”. Chú chết lặng nhìn cô lảngười đi trong tay mình.***Cô nằm trên giường khoa sản, mồ hôi túa ra như tắm. Đèn mở sáng choang.Giữa những tiếng thở hổn hển đứt quãng và những cơn đau cuộn lên từngđợt, cô thấy chú siết chặt tay mình, “Cố lên em, một chút nữa là được rồi. Cốlên em…”. Cô lờ mờ nhớ ra. Cô chuyển dạ sớm, sinh non, cái thai mới cóhơn bảy tháng tuổi. Tiếng bác sỹ và y tá nhộn nhạo. Chú vẫn siết chặt tay cô.“Cố lên em”. Đầu óc cô quay cuồng. Con cô. Sao nó nôn nóng thế? Sao nóđòi ra sớm thế? Con cô. Con…Cô lấy hết sức bình sinh cố một lần cuối cùng. Một bác sỹ đưa tay đỡ lấyđầu đứa bé, thận trọng kéo nó ra ngoài. Tiếng khóc trẻ con lẫn trong tiếng vỗtay của y tá. Chú đỡ lấy đứa bé. Nụ cười rạng rỡ của chú tắt ngấm, mắt chúhoài nghi và lo âu.Chuyện gì thế này?Máu.Máu loang lổ, lênh láng. Cô nằm đó, bất động, không biết chuyện gì đangdiễn ra. Mặt chú tái xanh. Tiếng dao kéo lách cách. Mùi cồn sát khuẩn xônglên nồng nặc. Cô buồn nôn. Một bóng người mặc blouse trắng bước tới chụpthuốc mê cho cô. Cô nhìn chú cầu cứu. Chú không để ý, chú giận run quáttháo một ông bác sỹ đứng gần đấy. “Cô ấy bị gì thế kia? Các người làm gì đichứ!”. Cô thoáng thấy một chị hộ lý đỡ lấy đứa trẻ từ tay chú, còn chú bị haiy tá cao lớn áp tải ra ngoài. Rồi cô thiếp đi.Băng huyết, người ta giải thích với chú như thế. Tử cung không còn khảnăng cầm máu, biến chứng gây tỉ lệ tử vong cao nhất cho sản phụ trong tấtcả những loại biến chứng sau sinh. Vị bác sỹ liên tục thuyết giáo như mộtcái máy vô hồn. Chú đứng đó, bất lực nhìn cô nằm mê man trong phòng hồisức. Chú tưởng như có thế thấy hơi thở cô, yếu và đứt quãng. Cô như chiếclá úa trước trận gió cuối cùng trước khi đông sang, cố gắng bám víu cànhcây với chút lực tàn. Cô đã qua cơn nguy kịch, nhưng cô không bao giờ cóthể làm mẹ được nữa. Không sao, chú tự trấn an mình. Chú không mất cô,đó mới là điều quan trọng. Và dù sao thì cô cũng đã có thể nhìn thấy đứa concủa mình chào đời. Nó còi cọc, thì sao? Nó bị sứt môi, thì sao? Nó hở hàmếch, thì sao? Nó bị tràn dịch màng phổi, thì sao? Nó suy tim, thì sao? Nóphải mang tất cả những dị tật và bệnh tật ấy do sức khỏe cô quá kém trongthời kỳ mang thai và do dị tật tử cung từ hai lần sẩy thai trước đó, thì sao?Cô là vợ chú, và đứa trẻ đang nằm trong lồng kính với đủ thứ dây nhợ gắnvào người ấy là con chú. Đứa con mà hai người đã mong mỏi biết bao, đứacon mà vì nó, cô đã suýt phải đánh đổi sinh mạng mình. Chỉ một vài phẫuthuật đơn giản là nó sẽ có thể có một nụ cười bình thường, chỉ cần một bácsỹ giỏi là nó có thể thoát khỏi bệnh tật và sống một cuộc đời bình thường.Vợ chú và con chú, chú còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa cho một gia đình?Mẹ chú gọi điện. Lại thoáng có tiếng cãi nhau.***Người ta trao vào tay cô một đứa bé hai tháng mười chín ngày tuổi. Cô dịudàng đưa tay đón lấy nó từ vòng tay âu yếm nhẹ nhàng của bà y tá già, ápmặt vào đôi má phủ mịn lông tơ của nó. Đầu nó lơ thơ vài sợi tóc, mắt nónhắm nghiền trong cơn ngủ say bình thản, và đôi môi mím hờ như chực hémột nụ cười. Cô nhìn nó, mi ...

Tài liệu được xem nhiều: