Danh mục

Giếng thở than - Phần 1

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 73.50 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

St Bertrand De Comminges là một thị trấn hoang tàn trên những đỉnh nhọn của dãy núi Pyrénées, không xa Toulouse là bao, và càng gần Bagnères-de-Luchon. Cho tới Cách mạng, nó vẫn là địa phận của giám mục và có một nhà thờ được một số khách du lịch tới thăm. Vào mùa xuân năm 1883, một người Anh đã tới cái nơi thuộc thế giới xưa cũ này – tôi khó lòng đồng nhất nó với cái tên "thành phố" vì nó chỉ có chưa đến một ngàn dân. Chàng là người của bảo tàng đại học Cambridge,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - Phần 1 Giếng thở than - phần 1St Bertrand De Comminges là một thị trấn hoang tàn trên những đỉnh nhọn của dãy núiPyrénées, không xa Toulouse là bao, và càng gần Bagnères-de-Luchon. Cho tới Cáchmạng, nó vẫn là địa phận của giám mục và có một nhà thờ được một số khách du lịchtới thăm. Vào mùa xuân năm 1883, một người Anh đã tới cái nơi thuộc thế giới xưa cũnày – tôi khó lòng đồng nhất nó với cái tên thành phố vì nó chỉ có chưa đến một ngàndân. Chàng là người của bảo tàng đại học Cambridge, nay đến Toulouse chỉ để thămnhà thờ St Bertrand và đã để lại tại khách sạn Toulouse hai người bạn kém say mêkhảo cổ học hơn chàng, hẹn họ sáng sớm hôm sau sẽ tới gặp chàng. Đối với họ thì chỉnửa giờ ở nhà thờ là đủ rồi, sau đó cả ba có thể tiếp tục cuộc du hành theo hướngAuch. Nhưng hôm đó anh chàng người Anh của chúng ta đến khá sớm, dự định sẽ ghiđầy cuốn vở ghi chép của mình và chụp hàng chục tấm ảnh để mô tả tất cả các góccủa ngôi nhà thờ kỳ diệu cao sừng sững nổi bật trên ngọn đồi nhỏ Comminges. Đểthực hiện đầy đủ ý định trên đây, cần phải độc quyền người giữ nhà thờ suốt ngàymới được! Người giữ nhà thờ, nói cách khác, người cai quản giáo đường (tôi thíchcách gọi sau này hơn cho dù nó chưa thật chính xác lắm) được bà chủ khá thô lỗ củaquán Chapeau Rouge gửi tới; khi ông ta đến nơi chàng người Anh của chúng ta thấyngay đây là một đối tượng nghiên cứu thú vị bất ngờ. Không phải là từ vẻ bề ngoàicủa ông già bé nhỏ, khô khan, mặt mày nhăn nheo, bởi ông ta giống hêt như nhữngngười giữ nhà thờ khác ở Pháp, cái hay là ở chỗ ông ta có cái vẻ gì lén lút quái lạ, đúnghơn, như thể bị săn đuổi, bị áp chế, cưỡng bức, lúc nào cũng cứ liếc nhìn phía sau, cácbắp thịt ở lưng và vai còng lại, có lẽ chúng liên tục co rút vì bồn chồn, tựa như lo sợbất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ thù tóm được. Chàng người Anh không hiểu nên xếpông ta vào loại người bị ảo tưởng ám ảnh hoặc lương tâm tội lỗi cắn rứt, hoặc mộtông chồng sợ vợ? Có vẻ như là khả năng cuối cùng, nhưng người ta có cảm giác ôngta sợ một kẻ khủng bố kinh hoàng thì đúng hơn là sợ một bà vợ gây gỗ, lăng loàn.Tuy nhiên, chàng người Anh (ta hãy gọi chàng là Dennistoun) chẳng mấy chốc chìmđắm trong việc ghi chép và bận rộn với chiếc máy ánh, thỉnh thoảng lắm mới liếcnhìn người giữ nhà thờ. Mỗi lần nhìn ông ta, chàng lại thấy ông ta ở không xa chàng làmấy, đang nép người vào sát tường hoặc thu mình trên một chiếc ghế hoa mỹ chỗ hátkinh. Sau một lúc thì Dennistoun đâm sốt ruột, nghi ngại mình làm ông già mất bữacơm trưa, hoặc giả ông ta sợ mình xoáy mất cái gậy phép bằng ngà của giám mục nhàthờ St Bertrand này chăng, hay có thể ăn cắp mất con cá sấu nhồi bông bám đầy bụitreo phía trên bình đựng nước thánh? Những nỗi nghi ngại này giày vò chàng.Cuối cùng chàng nói:Ông không về ăn cơm ạ? Tôi hầu như có thể hoàn thành các ghi chép này một mình,ông cứ khoá tôi lại trong nhà thờ này cũng được. Ít nhất tôi cần thêm hai giờ nữa, ôngsẽ lạnh đấy.Trời ơi! Người đàn ông bé nhỏ nói, lời đề nghị hình như đã đưa ông ta đến chỗ sợhãi không tả xiết ai mà dám nghĩ đến chuyện ấy cơ chứ? Để ông ở lại trong nhà thờnày một mình ấy ạ? Không, không, hai giờ hay ba giờ đối với tôi cũng thế mà thôi. Tôiđã ăn sáng, tôi không lạnh đâu ạ, xin cám ơn ông.Vâng, thưa ông thế thì được và Dennistoun nói một mình Tôi đã báo trước, nay hậuquả thế nào thì ông chịu lấy.Chưa hết hai giờ đồng hồ, cái ghế ngồi ở chỗ hát kinh, cây đàn organ to tướng đã long,gãy hết cả, bình phong ngăn nơi ngồi của đội hợp xướng nhà thờ với giám mục Johnde Mauléon, những tàn tích của thuỷtinh, của thảm cũng như mọi vật trong phòngchứa các của quý đã được xem xét kỹ càng, ông già giữ nhà thờ theo Dennistoun sátgót, thỉnh thoảng lại chạy lung tung như bị cái gì châm đốt mỗi khi nghe thấy nhữngtiếng động lạ phá tan sự yên tĩnh của cả toà nhà rộng lớn trống rỗng; đôi lúc nhữngtiếng động này rất kỳ quặc.Có một lần, Dennistoun bảo tôi Thề với anh tôi nghe thấy một giọng cười nhưtiếng kim loại ré lên ở tít trên cao tháp chuông. Tôi đưa một cái nhìn dò hỏi về phíangười giữ nhà thờ. Môi ông già trắng bệch ra. Ông ta đấy, đấy, ông ta chứ còn ai nữa,cửa khoá rồi cơ mà.Ông già chỉ nói thế, hai chúng tôi nhìn nhau suốt một phút ròng.Một sự kiện nhỏ xảy ra làm Dennistoun hoang mang. Chàng đang xem xét một bứctranh treo ở phía trên bàn thờ, một bức trong loạt tranh minh họa những phép màu củanhà thờ St Bertrand. Bức tranh vẽ những gì chẳng ai giải đoán được, tuy nhiên phíadưới có một câu La tinh như sau:Qualiter S.Bertrandus liberavit hominem quem diabolus diu volebat strangulare (Làm thếnào thánh Bertrand đã giải thoát được một người đàn ông mà quỷ sứ tìm mãi để bópcổ)Dennistoun quay lại nhìn người giữ nhà thờ, mỉm cười định đưa ra nhận xét vui đùanào đó, nhưng chàng bối rối khi thấy ông này đang quỳ xuống nhìn lên bức tranh vớiđôi mắt cầu khẩn của người hấp hối, hai tay chắp lại, hai má tràn trề nước mắt. Dĩnhiên Dennistoun làm như không nhìn thấy gì, tuy nhiên chàng không khỏi nghĩ tới câuhỏi Tại sao một bức tranh lem nhem như thế mà ảnh hưởng mạnh đến một conngười như vậy nhỉ? Chàng hầu như đã nắm được câu trả lời mấu chốt cho lý do củacái nhìn kỳ lạ cứ làm chàng bồn chồn suốt cả ngày nay. Ông già là người mắc chứngđộc tưởng rồi. Nhưng ông ta độc tưởng cái gì mới được kia chứ?Đã sắp năm giờ chiều, ngày ngắn sắp tàn, nhà thờ ngập những bóng tối, những tiếngđộng kỳ lạ như tiếng bước chân bị bóp nghẹt cùng những giọng nói xa xôi nghe thấylúc ban ngày. Nay ánh sáng nhạt nhoà dần khiến chúng càng rõ thêm và xuất hiện liêntục không ngớt.Người giữ nhà thờ lần đầu tiên tỏ ra vội vã và thiếu kiên nhẫn. Ông ta thở ra nhẹnhõm khi máy ảnh và quyển vở ghi chép được gói ghém cất đi, ông giục Dennistounmau mau ra cửa phía tây của nhà thờ, dưới cái chuông.Lúc này đã đến giờ chuông nguyện buổi chiều. Dây thừng được kéo vài cái, chiếcchuông lớn Bertrand tít trên cao bắt đầu cất tiếng, giọng nó vút ...

Tài liệu được xem nhiều: