Vào cuối một buổi chiều thu, một người đàn ông đã già, mặt gầy, tóc mai dài và bạc, đẩy cánh cửa chính dẫn vào tiền sảnh của một thư viện có tiếng, nói với một nhân viên rằng ông có đặc quyền vào thư viện, và đề nghị cho mượn một quyển sách. Vâng, nếu như ông ta có tên trong danh sách những người có đặc quyền ở thư viện này. Ông ta bèn đưa thẻ ra – ông John Eldred – tra sổ xong, người nhân viên trả lời đồng ý. "Vâng,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - Phần 11 Luận văn MIDDOTH Vào cuối một buổi chiều thu, một người đàn ông đã già, mặt gầy, tóc mai dài vàbạc, đẩy cánh cửa chính dẫn vào tiền sảnh của một thư viện có tiếng, nói với mộtnhân viên rằng ông có đặc quyền vào thư viện, và đề nghị cho mượn một quyển sách.Vâng, nếu như ông ta có tên trong danh sách những người có đặc quyền ở thư việnnày. Ông ta bèn đưa thẻ ra – ông John Eldred – tra sổ xong, người nhân viên trả lờiđồng ý. Vâng, thưa còn có một vấn đề nữa ông ta nói đã lâu lắm tôi mới lại tới đây,do đó tôi quên cả đường đi lối lại trong toà nhà, và đã mười giờ, tôi chạy lên chạyxuống e không kịp. Tôi có tên quyển sách tôi cần đây, liệu có ai đang rảnh có thể đilấy giúp tôi được không?. Sau một thoáng suy nghĩ, người giữ cửa gật đầu ra hiệu cho một người đàn ông trẻtuổi đi ngang qua Ông Garret ạ, ông có rảnh để giúp quý ông này một việc đượckhông? Vâng được, anh thanh niên có tên Garret trả lời. Mảnh giấy ghi tên quyểnsách được đưa cho anh ta. Tôi nghĩ tôi tìm được, vô tình nó ở đúng vào khu vực tôikiểm tra tháng vừa rồi, để tôi xem lại trong catalog xem có đúng thế không. Thưa, ôngcó đúng sách xuất bản năm này ạ? Vâng, ông giúp cho, chỉ quyển ấy không quyểnnào khác, ông Eldred nói Cám ơn ông nhiều. Không có gì, thưa ông anh Garret nói,vội vàng chạy đi. Mình nghĩ đúng mà Garret tự nhủ khí ngón tay chỉ đúng vào một chỗ trong quyểncatalog Talmud – luận văn Middoth, cùng các bình luận của Nachmas Amsterdam,1707.11.3.34. Dĩ nhiên là khu vực sách Do thái rồi. Tìm chẳng khó gì. Ông Eldred ngồi trong một chiếc ghế ở tiền sảnh sốt ruột chờ vị sứ giả trở lại.Ông ta thất vọng khi thấy anh Garret tay không chạy từ cầu thang xuống. Rất tiếc đãlàm ông thất vọng anh thanh niên nói Nhưng quyển sách đã có người mượn rồi Ồtrời, ông Eldred nói Vậy ông có chắc không? Theo tôi nhiều phần chắc, nếu ôngcảm phiền chờ một chút, có thể ông gặp sẽ gặp quý ông vừa lấy quyển sách, ông tasẽ phải ra khỏi thư viện ngay sau đây thôi, tôi nghĩ mình vừa trông thấy ông ta nhấcquyển sách đặc biệt ấy ra khỏi giá sách Thế ạ, ông không nhận ra ông ta là ai ạ? Đólà một giáo sư hay là một sinh viên ạ? Tôi không nghĩ vậy, giáo sư thì chắc là khôngphải rồi, nếu vậy thì tôi phải biết ông ta chứ. Tuy nhiên lúc đó thư viện hơi tối, tôikhông nhìn rõ mặt, tôi có thể nói ông ta là một vị quý tộc già hơi thấp, có lẽ một thầytu mặc áo choàng. Ông chờ cho một chút, để tôi xem ông ấy có thực sự cần quyểnsách lắm không? Thôi, thôi ông Eldred vội nói Bây giờ tôi không thể chờ được, cảm ơn ông, tôiphải đi ngay. Nhưng có thể khi nào tôi quay lại, có lẽ ông sẽ tìm ra ai là người cầmnó. Vâng, chắc chắn, chúng tôi sẽ có quyển sách đã đưa ông, nếu như chúng tôi…Nhưng ông Eldred đã đi mất, vội vã đến mức không ai nghĩ ông ta vội như thế. Garret còn ít thời gian, anh nghĩ Ta trở lại chỗ ấy xem còn thấy ông già không. Cóthể ông ta để lại đó vài ngày nữa mới dùng thì sao. Ngay cả ông kia cũng hình nhưkhông cần giữ nó lâu lắm thì phải. Thế à anh đi lên khu vực sách Do Thái. Đến cóchẳng thấy ai, quyển sách vẫn ở chỗ của nó, mang dấu 11.3.34. Garret hơi bị tốnthương lòng tự trọng đã không giúp được người mượn chỉ một lý do quá nhỏ. Anhmuốn cầm quyển sách chạy xuống tầng dưới để sẵn ở đó, ông Eldred quay lại sẽ cóngay, nhưng nội quy thư viện không cho phép. Tuy nhiên, sáng mai anh sẽ để ý đếnviệc này, sẽ dặn ông giữ cửa khi ông ta đến, báo cho anh biết ngay. Thực tế sáng sớmhôm sau, thư viện vừa mở cửa ông ta đã đến và anh đang ở trong tiền sảnh, lúc ấy hầunhư mới chỉ có các nhân viên, chưa có bạn đọc nào đến. Thật xin lỗi ông anh nói ít khi tôi nhầm lẫn không đâu như thế, nhưng tôi dámchắc quý ông hôm qua đã nhấc quyển sách ra cầm trong tay, không bỏ ra, kiểu ngườita cứ hay nhấc ra như vậy nhưng chắc mình đã dùng. Lần này, tôi sẽ chạy lên lấyngay cho ông Ông Eldred đi đi lại lại chỗ đường vào, đọc các cáo thị, xem đồng hồ, ngồi xuống,nhìn chăm chăm lên cầu thang, rất sốt ruột, hai mươi phút trôi qua. Cuối cùng hỏingười coi cửa xem quãng đường từ sảnh đến chỗ anh Garret lấy sách có xa lắmkhông? Tôi thấy lạ đấy ông coi cửa đáp mọi khi anh ấy nhanh lắm, chắc ông thư việntrưởng lại sai anh ấy làm việc gì rồi nhưng hẳn anh ấy phải bảo có ông đang chờchứ? Để tôi gọi nói với anh ấy qua đường ông như thế nào Người này nói vào đường ống và sau khi nghe thì mặt biến sắc, hỏi thêm vài câungắn, sau đó, đến quầy của mình nói với vị độc giả: Thưa ông, rất tiếc tôi được biết có sự cố nhỏ vừa mới xảy ra với anh Garret. Anhấy bị khó thở, thư viện trưởng đã đưa ông ấy về nhà qua lối bên kia rồi. Nghe như bịmột thứ bạo bệnh gì đó Thực sao, có người nào làm ông ấy bị thương không? Dạ không, không có chuyện bạo lực, không phải là ông ấy bị ai tấn công, chỉ làcơn bệnh thôi. Ông ấy vốn thể lực không được khoẻ lắm. Còn về quyển sách, ông tựlên tìm được không? Hai lần rồi mà ông đều bị thất vọng… À ...