Cách đây mấy năm tôi có tới ở chơi với mục sư một giáo khu miền Tây, nơi đó những người trong tầng lớp xã hội của tôi có sở hữu địa sản. Tôi phải đi thăm một số miền ở vùng đất này. Buổi sáng đầu tiên sau bữa điểm tâm, ông thợ mộc cùng người lo toan các với vặt của điền trang, John Hill, đề nghị được đi cùng tôi. Mục sư hỏi sáng hôm ấy tôi định đi những đâu. Bản đồ được mở ra, sau khi biết hành trình dự...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 14 Khu đất có rào Martin Cách đây mấy năm tôi có tới ở chơi với mục sư một giáo khu miền Tây, nơi đónhững người trong tầng lớp xã hội của tôi có sở hữu địa sản. Tôi phải đi thăm một sốmiền ở vùng đất này. Buổi sáng đầu tiên sau bữa điểm tâm, ông thợ mộc cùng ngườilo toan các với vặt của điền trang, John Hill, đề nghị được đi cùng tôi. Mục sư hỏisáng hôm ấy tôi định đi những đâu. Bản đồ được mở ra, sau khi biết hành trình dựkiến của chúng tôi, ông ta đưa ngón tay chỉ vào một điểm Đừng quên hỏi John Hill vềkhu đất có rào Martin khi anh đến đó nhé! Tôi rất muốn biết anh ta kể với anh nhữnggì. Thế anh ta sẽ kể gì? tôi hỏi. Tôi cũng chưa biết mục sư nói nhưng nếu khônghẳn như thế, thì đến giờ cơm trưa. Nói đến đây có người gọi ông ta đi. Chúng tôi lên đường, John Hill không phải là người biết giữ kín những thông tin màmình biết, bạn có thể moi ra từ anh ta nhiều chuyện rất lý thú về những người ở đâycũng như các chuyện kể của họ. Cứ nói đến một chữ lạ hoặc một chữ mà anh ta nghĩbạn không biết, anh ta sẽ đánh vần lên, thí dụ như cob: C-O-B, v..v..Tuy nhiên khôngtiện ghi chép mọi chuyện trên dọc đường đi, mãi tới khu đất có rào Martin, tôi mới códịp. Mẫu đất này rất dễ nhận ra vì chư khu đất nào có rào giậu lại nhỏ đến như thế.Mỗi bề chỉ vài mét mà rào giậu kín tứ phía không có một kẽ hở nào hoặc lối vào nào.Bạn có thể nhầm đó là một khu vườn hoang của một căn nhà tranh nào đó. Nhưng nóở cách làng xóm và không có lấy một dấu hiệu của trồng trọt. Cách đường cái khôngbao xa, nó là một phần của nơi mà người vùng này gọi là dồng hoang, tóm lại là mộtbãi chăn thả gia súc cằn cỗi trên phần đất cao, được chia thành những cánh đồng khálớn. Tại sao cái mảnh đất rào giậu bé xíu này lại ở xa tít tận đây vậy? Tôi hỏi và JohnHill (câu trả lời của anh ta không thể coi là hoàn chỉnh như tôi mong muốn) không hềngơ ngác Đây là nơi người ta gọi là khu đất có rào Martin đấy ạ, có một chuyện lạlùng về mẩu đất này đấy ông ạ. Martin, M.A.R.T.I.N. xin lỗi, có phải mục sư bảo ônghỏi tôi về nó chứ gì? Phải, đúng thế Thảo nào, tôi cũng nghi vậy. Tuần trước tôivừa kể với ông ấy xong, ông ấy có vẻ thích thú lắm. Hinh như ở đây chôn một kẻ sátnhân tên là Martin. Già Samuel Suanders trước sống ở vùng này, chúng tôi gọi là Namthị trấn, hay nói về nó lắm. Một vụ ám sát một phụ nữ trẻ rất khủng khiếp, cắt cổ rồibỏ cô ta xuống cái ao ngay đây Hắn có bị treo cổ không? Vâng, ngay cạnh conđường này như tôi được nghe, vào đúng ngày lễ thánh của những người vô tội (HolyInnocents Day) nhiều trăm năm về trước, bị xử bởi một người mà người ta gọi là vịquan toà khát máu (Bloody), Khát máu và cực kỳ nóng nảy nữa Tên ông ta là Jeffreysđúng không? Có lẽ đúng đấy ạ, Jeffreys – J.e.f…Jeffreys. Tôi đoán thế đấy, Sanderskể cho tôi nghe câu chuyện này nhiều lần – anh chàng trẻ tuổi George Martin bị rốiloạn quấy đảo ra sao vì hồn ma của người đàn bà, trước lúc sự việc bị đưa ra ánhsáng Như thế nào, anh có biết không? Dạ không, không biết chính xác, chỉ biết anhta bị giày vò đáng kể, và cũng đúng thôi. Già Sanders kể hồn ma ấy nằm trong cái tủtrong quán New Inn. Theo già thì hồn ma đi ra từ trong cái tủ ấy, tôi không nhớ toàn bộcâu chuyện. Tất cả thông tin của John Hill chỉ có thế. Tôi kể lại những gì đã nghe với mục sư.Mục sư cho tôi xem sổ kế toán của giáo khu còn lại từ 1684, một giá treo cổ đượcmua, với tiền chi cho đào huyệt – cả hai dùng cho George Martin, tuy nhiên giờ đây giàSanders đã mất, không tìm được ai trong giáo khu làm sáng tỏ thêm câu chuyện nàynữa. Dĩ nhiên, trở về tôi có đến các thư viện lân cận tìm hiểu thêm. Không thấy tài liệunào ghi lại vụ xử này. Duy có một tờ báo thời đó cùng vài bản tin đưa tin ngắn vềthành kiến của dân địa phương đối với tên tù (được mô tả như một trang công tử quýtộc ở một địa sản giàu có), nơi xử kiện được chuyển từ Exeter lên London, quan toà làJeffreys, tuyên án tử hình, ngoài ra trong phần chứng cớ có những đoạn rất là đặcbiệt. Một người bạn biết tôi quan tâm đến Jeffreys bèn gửi cho tôi một trang giấy xéra từ một cuốn catalog của một hiệu sách cũ, trong có: Jeffreys, quan toà, bản thảo cổlý thú về vụ xử tội sát nhân, mà tôi có thể mua được với vài silling. Hình như đây làmột bản chép tay tốc ký về vụ Martin. Tôi điện cho hiệu sách, bản thảo được gửi tới. Đó là một cuốn sách mỏng đượcđóng lại từ nhiều tập, đầu đề viết tay bình thường của ai đó thế kỷ mười tám kèmtheo ghi chú Cha tôi, người ghi tốc ký ở phiên toà, có bảo tôi rằng bạn bè tên tù có lưuý quan toà Jeffreys để không báo cáo nào về vụ này được in ra. Cha tôi nói đợi tìnhhình sáng sủa hơn tự tay ông sẽ in sau, ông đưa cha cố Glanvil xem, Cha rất khuyếnkhích ý khiến này. Tuy nhiên cả hai đều mất khi chưa kịp hoàn tất công trình. Hai chữ đầu tên W.G. ghi ở phụ lục, tôi được biết phóng viên khởi thủy là lo lắngT.Gurney, người có dịp tham dự nhiều phiên toà của nhà nước với tư cách nhà báo. ...