Danh mục

Giếng thở than - phần 15

Số trang: 15      Loại file: doc      Dung lượng: 118.00 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khoảng mười lăm năm về trước, một ngày cuối tháng Tám hoặc đầu tháng Chín, một chuyến tàu hoả lăn bánh vào Wilsthorpe, một nhà ga vùng quê miền Đông nước Anh. Cùng một số hành khách khác, một người trẻ tuổii bước ra, anh ta khá đep trai, cao, tay xách cái tu du lịch cùng một số giấy tờ được buộc thành một cái gói. Có vẻ như anh ta được chờ đón, theo cái kiểu anh ta nhìn quanh thì biết, và quả vậy. Ông trưởng ga chạy xuống vài bậc tam cấp, và hình như chợt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 15 Ông Humphreys và địa sản thừa kế Khoảng mười lăm năm về trước, một ngày cuối tháng Tám hoặc đầu tháng Chín,một chuyến tàu hoả lăn bánh vào Wilsthorpe, một nhà ga vùng quê miền Đông nướcAnh. Cùng một số hành khách khác, một người trẻ tuổii bước ra, anh ta khá đep trai,cao, tay xách cái tu du lịch cùng một số giấy tờ được buộc thành một cái gói. Có vẻnhư anh ta được chờ đón, theo cái kiểu anh ta nhìn quanh thì biết, và quả vậy. Ôngtrưởng ga chạy xuống vài bậc tam cấp, và hình như chợt nhớ ra, quay lại gật với mộtông mập mạp có bộ râu ngắn đang hoang mang nhìn vào con tàu như tìm ai. ÔngCoopertrưởng ga gọi có lẽ quý ông của ông đây này, sau đó sống với chàng thanhniên hành khách vừa bước ra khỏi ánh sáng Ông Humphreys phải không ạ? Chàomừng ông tới Wilsthorpe. Trong sảnh có xe bò chở hành lý cho ông rồi còn đây là ôngCooper, chắc ông đã biết. Ông Cooper vội tiến lại, nâng mũ chào rồi bắt tay Hânhạnh được lặp lại lời ông Palmer. Lẽ ra tôi phải là người đầu tiên nói những lời đónhưng vì chưa biết mặt ông, ông Humphreys ạ. Mong cho những ngày ông ở đây toànlà những ngày lịch đỏ. Cám ơn ông Cooper về lời chúc của ông, cũng xin cám ơn ôngPalmer. Tôi hy vọng việc thay đổi người quản lý đất đai – hẳn các ông chắc đều lấylàm tất cả - sẽ không đến nỗi làm những người sắp tới đây mất vui Anh ngừng lờicảm thấy những lời nói của mình không hợp với niềm vui chung lắm. Ông Coopercũng ngắt lời Ồ, ông yên tâm đi, xin bảo đảm với ông sự đón tiếp nồng nhiệt đangchờ đợi ông từ tứ phía. Về việc thay đổi người quản lý địa sản có ảnh hưởng xấu đếnhàng xóm láng giềng không thì, vâng, ông chú quá cố của anh… đến đây ông Coopercũng dừng, có thể do lời khuyên từ bên trong và cũng có thể vì ông Palmer hắng giọng,hỏi ông Humphreys đưa vé. Hai người rời nhà ga. Theo đề nghị của Humphreys, họ dibộ về nhà ông Cooper, cơm trưa đang chờ họ. Quan hệ giữa hai nhân vật trên xin gặp bằng mấy dòng sau đây. Humphreys đượcthừa hưởng địa sản của ông chú. Việc này hoàn toàn đột ngột, anh chưa đến đây cũngchưa nhìn thấy ông chú bao giờ. Anh chỉ có một mình trên đời này. Là người nhiềunăng lực lại tốt nết và là nhân viên của một cơ quan nhà nước từ bốn năm năm nay,anh chưa đủ điều kiện sống như một nhà quý tộc thôn quê. Là người chăm chỉ nhưngkhá nhút nhát, anh it khi có những thú vui ngoài trừ chơi gôn và làm vườn. Đây là lầnđầu anh xuống Wilsthorpe để bàn việc với ông Cooper, người quản lý địa sản. Cónhững việc cần lưu tâm đến. Ta sẽ hỏi tại sao là lần đâu? Chẳng lẽ anh ta tệ đến thếkhông về dự đám tang ông chú nhỉ? Câu trả lời dễ thôi, lúc chú anh mất, anh đang ởnước ngoài, địa chỉ của anh người ta không tìm được ngay. Vì vậy đợi khi mọi việcsẵn sàng chờ đợi, anh mới về. Lúc này đây anh về đến căn nhà ấm cúng của ôngCooper, đối diện nhà cha xứ, và vừa bắt tay bà Cooper và cô Cooper xong. Trong chờ dọn ăn tối, mọi người ngồi trong phòng khách, riêng Humphreys thầmtoát mồ hôi, biết người ta đang nhận xét, đánh giá mình. Mình ạ, ông Cooper bảo vợ tôi vừa bảo ông Humphreys là tôi hy vọng và tin rằngmỗi ngày ông sống ở Wilsthorpe cùng chúng ta sẽ được đánh dấu như một ngày lịchđỏ Nhất định rồi, em chắc thế bà Cooper vui vẻ nói, và sẽ là rất nhiều, rất nhiềungày như thế Cô Cooper cũng khẽ nói mấy lời tương tự, Humphreys nói đùa anh sẽ bôi cuốn lịchthành màu đỏ hết, ai nấy đều cười xoà nhưng rõ ràng họ không hiểu hoàn toàn. Đếnđây bữa ăn được dọn xong. Sau một lát im lặng, bà Cooper hỏi Ông có biết gì về vùng này không ạ? Câu hỏidùng để mở đầu này rất khéo. Dạ không, rất tiếc là không Humphreys đáp Tôi thấy thật vui mắt, nếu nhìn từtrên tàu xuống Ồ, đúng là một nơi vui mắt, đôi khi tôi nói trong cả nước chưa thấy vùng nào đẹphơn, dân ở đây cũng rất đông. Tiếc rằng ông đến hơi muộn hơn các cuộc liên hoantrong vườn Vâng, tiếc quá! Humphreys nói, thoáng có vẻ nhẹ mình, và rồi cảm thấy phải rakhỏi đề tài này Nhưng thưa bà, giả sử tôi có về đây sớm hơn, chắc tôi cũng khôngtham dự được, đang có tang.. Ồ chết chửa, tôi đang nói gì vậy? (ông Cooper và cô Cooper im lặng đồng tình) Ôngtha lỗi cho! Ông sẽ nghĩ về tôi thế nào đây Dạ không sao thưa bà. Tôi thật không dám nói. Chú tôi mất tôi quá đau lòng, tôichưa bao giờ gặp ông ấy cả, chẳng qua tôi chỉ cho rằng trong một thời gian có lẽ tôikhông nên tham gia các cuộc vui chơi đó thì hơn Phải, ông nghĩ như vậy phải lắm, phải không George? Ông thực lòng tha thứ chotôi chứ? Nhưng nghĩ lạ quá, thế ông chưa bao giờ gặp cụ Wilson? Dạ chưa từng, và cũng chưa bao giờ nhận được lá thư nào của cụ. Nhưng thưa bà,tôi cũng có việc cần được bà tha thứ đây. Tôi chưa có dịp nào cám ơn bà, trừ trên thư,về việc khiến bà phải bận lòng tìm người trông nom cho tôi ở ngôi nhà trong địa sảncủa chú tôi Có gì đâu thưa ông Humphreys? Xin bảo đảm hai người này sẽ làm ông hài lòng.Hai vợ chồng. Chồng coi như quản gia, vợ trông coi việc nhà. Tôi biết họ từ rất lâu,h ...

Tài liệu được xem nhiều: