Có một lần một nhà học giả quý tộc được ủy nhiệm nghiên cứu các tài liệu lưu trữ của nhà thờ lớn Southminster. Xem xét các văn thư này đòi hỏi khá nhiều thời gian. Tìm chỗ ở trong thành phố là tiện nhất. Hội đồng nhà thờ tuy sẵn sàng mời ông đến ở nhưng ông Lake thích làm chủ ngày tháng của mình hơn. Mọi người thấy thế cho là đúng. Giáo sĩ Trưởng của nhà thờ viết cho ông Lake, khuyên ông nếu chưa tìm được chỗ ở vừa ý, thì nên liên hệ với ông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giếng thở than - phần 18 Một giai đoạn của lịch sử nhà thờ lớn Có một lần một nhà học giả quý tộc được ủy nhiệm nghiên cứu các tài liệu lưu trữcủa nhà thờ lớn Southminster. Xem xét các văn thư này đòi hỏi khá nhiều thời gian.Tìm chỗ ở trong thành phố là tiện nhất. Hội đồng nhà thờ tuy sẵn sàng mời ông đến ởnhưng ông Lake thích làm chủ ngày tháng của mình hơn. Mọi người thấy thế cho làđúng. Giáo sĩ Trưởng của nhà thờ viết cho ông Lake, khuyên ông nếu chưa tìm đượcchỗ ở vừa ý, thì nên liên hệ với ông Worby, người trông coi giáo đường chính, hiệnđang ở trong một căn nhà gần nhà thờ và hiện đang tìm một người thuê nhà yên tĩnhtrong ba bốn tuần. Sự sắp xếp như vậy thật hợp ý với ông Lake. Thể thức và điềukiện thuê nhà được thoả thuận. Đầu tháng mười hai, nhà nghiên cứu chiếm lĩnh mộtcăn phòng ấm cúng trong ngôi nhà cổ, cũng coi như nhà thuộc nhà thờ. Mọi người đã quen với các phong tục của nhà thờ, lại được giáo sĩ Trưởng và nhấtlà Tăng hội của nhà thờ kính nể, hẳn phải tôn trọng người trông coi giáo đường. ÔngWorby thì thậm chí đã đi đến chỗ thay đổi một số nhận định tồn tại từ nhiều năm nayvề các hội, đoàn đến thăm nhà thờ. Về phần mình ông Lake nhận thấy ông cai quảngiáo đường là một người vui tính, do đó luôn tranh thủ mọi cơ hội để chuyện trò vớiông ta sau một ngày làm việc. Một buổi tối vào khoảng chín giờ, ông Worby gõ cửa phòng khách trọ và nói: Tối nay tôi có dịp sang nhà thờ. Trước đây tôi có hứa với ông khi có dịp tôi sẽ đưaông đi thăm nhà thờ vào ban đêm. Trời hôm nay khô ráo và rất đẹp. Ông có muốn đikhông ạ? Nhất định là có rồi, ông Worby. Cám ơn ông đã nghĩ tới điều này. Để tôi lấy áokhoác. Đây, áo ông đây. Tôi xách theo cả cái đèn để dễ lên xuống các bậc tam cấp, đêmnay không trăng mà. Mọi người dễ tưởng chúng ta là Jasper và Durdles phải không ông? Lake nói khihọ băng qua sân trong của nhà thờ. Ông biết chắc ông Worby đã đọc truyện EdwinDrood. Hẳn vậy ông Worby cười tuy nhiên tôi chẳng hiểu có phải đó có phải là một lờikhen không. Cách thức ở cái nhà thờ này thật kỳ quái, ông có nghĩ vậy không? Ai đờihát lễ từ bảy giờ sáng, quanh năm suốt tháng, chẳng phù hợp với giọng ban trẻ đồngca hiện nay. Đã có một hai người lớn đòi tăng lương nếu Tăng hội đưa vấn đề này ra,đặc biệt mấy người giọng nam cao. Lúc này họ đã ở bên cánh ở phía Tây Nam. Trong khi ông Worby mở khóa, ông Lakehỏi: Ông đã thấy có ai vô tình bị khóa trong này chưa? Hai lần. Lần thứ nhất là một anh lính thủy say rượu. Tôi nghĩ anh ta vào đây đểngủ trong khi chúng tôi hành lễ. Tôi đến chỗ anh ta thì anh ta đã đang cầu kinh ầm cảlên, tưởng sụt mái nhà thờ. Lạy Chúa! Anh ta gây tiếng động mới khiếp chứ. Đã mườinăm nay chưa vào Nhà thờ nào! Lần thứ hai là các con chiên quen biết: bọn trẻ, chơinghịch. Tuy nhiên, chúng không bao giờ làm như vậy nữa. Đó, thưa ông, ông đã đượcthấy nhà thờ vào ban đêm trông như thế nào, Giáo sĩ trưởng nhà thờ đã quá cố củachúng tôi cũng đôi khi dẫn người nọ người kia vào thăm nhà thờ như thế này, nhưngông ấy thường đợi trăng sáng, ông hay đọc cho họ nghe một đoạn thơ nói về nhà thờlớn ở Scotland, tôi cũng chẳng biết nữa, nhưng tôi nghĩ vào ban đêm tối tăm, đi thămnó có tác dụng hơn. Hầu như ta sẽ thấy nhà thờ cao thêm, to hơn. Giờ thì ông cảmphiền, đứng chờ tôi trong gian lớn của nhà thờ, tôi phải vào chỗ hát thánh kinh có chútviệc, ông sẽ thấy được cảm giác như tôi nói. Lake đứng chờ, dựa vào một cây cột và ngắm nghía ánh sáng lung linh chiếu dọctheo chiều dài nhà thờ, theo từng bậc cấp chiếu lên khu hát thánh ca, cho đến khi bịchắn lại bởi vách ngăn giữa gian lớn với khu ngồi hát thánh ca hoặc các đồ đạc khác,chỉ còn thấy phản chiếu trên các cột hoặc mái nhà. Nhiều phút trôi qua, Worby xuấthiện ở cánh cửa khu đồng ca, vẫy đèn ra hiệu cho Lake lên chỗ ông ta. Cứ cho là chính ông ta, không phải ai khác Lake nghĩ khi đi lên. Nhưng thực rakhông có gì đáng lo ngại cả. Worby cho Lake xem các giấy tờ của giáo sĩ trưởng màông ta vừa lấy ra ở ghế ngồi hát thánh ca của ông này, hỏi Lake cảm tưởng ra sao.Lake phát biểu rất đáng đi xem. Họ cùng đi về phía bàn thờ, ông bảo: Ông Worby chắc thường vào đây có việc vào ban đêm thành ra chẳng cảm thấybôn chồn nhỉ? Nhưng thỉnh thoảng ông có giật mình khi quyển sách rơi hay cánh cửađung đưa chẳng hạn? Không, ông Lake ạ, giờ thì tôi chẳng nghĩ đến tiếng động mấy, chỉ sợ có chỗ thoátgaz hoặc có cái ống nào từ lò sưởi vỡ ra thôi. Nhiều năm trước vẫn có chuyện đó đấy.Này ông có nhìn thấy cái nấm mộ đơn giản ở chỗ bàn thờ kia không nhỉ? Thế kỷmười lăm đấy, ông có nhất trí không? Vừa rồi nếu chưa để ý nhìn thì ông có thể quaylại nhìn qua. Ngôi mộ nằm về phía Bắc khu đồng ca, đặt hơi chướng. Các vách ngăn bằng đá cómột mét. Hoàn toàn đơn giản, như lời Worby, nhưng cũng có ván ô bằng đá kiểu thôngthường. Một cây thập tự bằng kim loại khá to ở hướng Bắc (ngay sát vách ngăn) – chỉriêng cây thập tự là đáng chú ý phần nào. Lake nhất trí ...